“Hừ! Các người có tâm tư gì, trong lòng các người biết hết! Trần Định Bang, tay đừng có với quá dài, cẩn thận đứt mất! Ngoài ra, Phan Phượng Niên chết như thế nào, hiệp hội võ đạo chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, ai là hung thủ, không chạy thoát được!”, sát ý lóe lên trong mắt Hầu Khuê Đông.
“Hầu Tông Sư, vậy ông muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, mang người của các người rời khỏi thành phố Long. Tới thế nào thì về thế ấy, một con ruồi cũng không thể cầm đi”.
Khóe mắt Trần Định Bang run rẩy.
Ông ta không muốn vạch mặt, nhưng đối phương đã bóc hết cả da mặt.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, bên phía Từ Thông cũng đã bắt đầu tranh luận với Nghê Hoài Kỳ.
Từ Thông là mãnh hổ chiếm cứ Cô Tô. Cô Tô là thành phố lớn thứ hai Giang Đông, về mặt kinh tế thậm chí vượt qua tỉnh lị Kim Lăng, Từ Thông sao có thể để nhà họ Nghê Kinh Khẩu vào mắt.
Ban đầu nhà họ Nghê chỉ là thế gia tầm trung, nhưng lại ra một kỳ tài võ học Nghê Hoài Kỳ, bái dưới tòa Hoàng Phủ Hiền Dự Chương, bước vào cánh cửa Tông Sư, từ đây gà chó lên trời, nhà họ Nghê thành thế gia hạng nhất.
Nhưng ở trong mắt Từ Thông, tầm trung chính là tầm trung, không phải dựa vào một tên Tông Sư là có thể thay đổi, chút nội tình của nhà họ Nghê vĩnh viễn không có chỗ xếp hạng tại Giang Đông.
Nếu không phải thân phận Tông Sư của Nghê Hoài Kỳ, ngay cả tư cách nói chuyện với Từ Thông, nhà họ Nghê cũng không có.
“Liên minh thương võ gì hả? Chó đẻ! Không phải là thu phí bảo kê sao? Ai trả nhiều tiền thì bảo vệ người nấy! Nếu nói giao tiền, tiền Từ Thông tôi đưa ra tuyệt đối không ít hơn Phan Phượng Niên!”
Từ Thông nói hiệp hội võ đạo thành tổ chức xã hội đen thu phí bảo kê.
Khiến Nghê Hoài Kỳ cực mất mặt.
Nghê Hoài Kỳ là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Hoa Đông.
Với chức vị này, ông ta luôn canh cánh trong lòng.
Từ trước đến nay, ông ta cho rằng, nếu như Bách Phú Minh không phải đồ đệ của Châu Khiếu Uyên, hoàn toàn không có khả năng lên làm hội trưởng.
Tổng bộ võ đạo Hoa Đông thiết lập tại Kim Lăng cũng bởi vì Kim Lăng có Châu Khiếu Uyên.
Sư phụ của Nghê Hoài Kỳ là Hoàng Phủ Hiền Dự Chương, người được xưng là Tông Sư đệ nhị Hoa Đông, địa vị khá cao trong giới võ đạo.
Nhưng cao thế nào cũng là đệ nhị, phía trên đè ép một Châu Khiếu Uyên.
Sư phụ bị đè ép một đầu, đồ đệ cũng bị đè ép một đầu, hai sư đồ đều không chịu thua, nhưng không thể làm gì.
Nhà họ Châu người ta là thế gia đệ nhất Kim Lăng, cũng là thế gia đệ nhất Giang Đông, càng là hậu duệ của Hoàng tộc. Nếu không phải Tiền Đường có nhà họ Tiền, nhà họ Châu sẽ vững vàng ở vị trí đệ nhất Hoa Đông.
Hoàng tộc nhà họ Châu này chính tông hơn nhà họ Na Thủ đô nhiều. Tổ tiên của nhà họ Na chỉ là Vương khác họ, nhưng tổ tiên nhà họ Châu đường đường chính chính là tôn thất của tiền tiền triều, huyết mạch có thể ngược dòng tìm hiểu đến Thái tổ hoàng đế.
Chỉ bằng một điểm này, dù Hoàng Phủ Hiền không phục thế nào cũng không dám đi khiêu khích Châu Khiếu Uyên.
Ông ta chỉ một lòng chờ Châu Khiếu Uyên chết để đến lượt trở thành đệ nhất Giang Đông.
Đến lúc đó, Tông Sư trong thiên hạ, nam Châu bắc Tiêu sẽ trở thành nam Hoàng Phủ bắc Tiêu Sênh.