Nhưng Châu Khiếu Uyên vẫn cực kỳ trường thọ, sống hơn một trăm năm, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu hết tuổi thọ.
Châu Khiếu Uyên không chết, Hoàng Phủ Hiền liền vĩnh viễn là hạng hai. Nghê Hoài Kỳ cũng không lên nổi hội trưởng hiệp hội võ đạo, chỉ đành khuất dưới Bách Phú Minh.
Dưới tình huống bình thường, cực ít có chuyện cần Tông Sư tự mình ra mặt. Một khi Tông Sư ra mặt, đó hẳn là chuyện lớn.
Hôm nay, hai vị Tông Sư đồng thời đi vào thành phố Long là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
Mà Nghê Hoài Kỳ còn là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, tự mình ra mặt để hòa giải chuyện nhà họ Phan tại thành phố Long, người ngoài nhìn vào thầm nghĩ cần mặt mũi lớn nhường nào.
Nhưng Từ Thông lại không cho chút mặt mũi nào.
Nói liên minh thương võ là xã hội đen thu phí bảo hộ, quả thực chẳng khác gì trét phân lên mặt Nghê Hoài Kỳ.
Ông ta sầm mặt lại: “Ông Từ, lời này của ông có phải quá mức rồi không! Nếu ông chướng mắt hiệp hội võ đạo, đại khái có thể rời khỏi liên minh thương võ. Nhưng sau này nhà họ Từ Cô Tô của ông xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ mặc kệ. Đến lúc đó, ông đừng có khóc cha gọi mẹ, muốn chúng tôi ra mặt giúp ông”.
Từ Thông nghe hiểu Nghê Hoài Kỳ đang uy hiếp mình.
Ý tứ này rất rõ ràng, nếu ông ta rời khỏi liên minh thương võ, không nói người khác, chính Nghê Hoài Kỳ đều có thể tới tìm ông ta phiền toái.
Nếu là quá khứ, Từ Thông tất nhiên phải nhượng bộ ba phần, dù thế nào cũng không thể nhục nhã Tông Sư. Một Nghê Hoài Kỳ còn chưa vào mắt ông ta, nhưng hiệp hội võ đạo Hoa Đông lại khác.
Hoa Đông có sáu tỉnh một thành phố, tổng cộng mười Tông Sư, tính gộp lại, lực lượng vô cùng khủng bố.
Có điều, từ khi ôm được cây đại thụ Lý Dục Thần, Từ Thông nào còn quan tâm đến Tông Sư gì nữa, huống hồ, hôm nay Nghê Hoài Kỳ này tới rõ ràng là muốn đối đầu với Lý Dục Thần.
Đây là vẫn chưa làm rõ tình thế!
Cũng không biết Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông lấy tự tin từ đâu, chuyện đại hội võ lâm Tiền Đường bọn họ không thể không biết được.
Từ Thông nghĩ mãi không ra.
“Nghê Hoài Kỳ”, Từ Thông cười haha: “Đừng có nằm mơ, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, phép khích tướng của ông không có tác dụng. Nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, dựa theo điều ước bảo đảm lẫn nhau, hiệp hội có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của người và tài sản nhà họ Phan. Các người đừng hòng động vào tài sản của nhà họ Phan”.
Nghê Hoài Kỳ nói chém đinh chặt sắt.
“Đương nhiên, nếu nhà họ Từ ông không rời khỏi, vậy nhà họ Từ vẫn là thành viên của liên minh, cũng chịu điều ước bảo vệ. Chỉ cần các người rời khỏi nơi này, tôi sẽ không động vào người của ông. Nhưng mà…”
Nghê Hoài Kỳ chỉ vào Lang Dụ Văn và Mã Sơn.
“Bọn họ không thể đi!”
Trần Định Bang và Từ Thông đều biết, hôm nay muốn lưu lại nhà họ Phan thuận lợi hoàn thành giao tiếp tài sản là chuyện không thể nào.
Chính diện đối đầu với hai Tông Sư võ đạo là hành động không thông minh.
Công việc những ngày xem như uổng phí.
Không sao cả, chỉ cần người sống, để lại núi xanh còn lo gì không có củi đốt.