Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1245:




Nhưng mà cho dù công phu của anh ta có tiến bộ nhanh như thế nào thì vẫn còn kém xa Tông Sư.
May mắn bộ Võ thần kỳ, thân hình như quỷ mị, ngay cả Hầu Khuê Đông cũng suýt nữa không thành công. Nhưng Hầu Khuê Đông có thực lực Tông Sư, làm sao lại để cho một chiêu này của mình trở thành vô ích được, nếu ông ta phải ra chiêu thứ hai với một nhân vật nhỏ như Mã Sơn, vậy sẽ không ngẩng đầu được trong hiệp hội võ đạo nữa.
Bàn tay của ông ta đánh ra, chợt thấy Mã Sơn di động như quỷ mị, đã tránh được, nhưng ông ta vẫn không thu chưởng thế, chỉ là hơi lệch đi, thuận thế quét ngang.
Lúc này, Mã Sơn đã không thể tránh được nữa, chỉ có thể ra quyền đón đỡ.
Nắm đấm của anh ta nện thẳng lên cánh tay quét tới của Hầu Khuê Đông.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc giòn vang.
Nắm đấm của Mã Sơn liền vỡ vụn.
Lực lượng này đi dọc theo cánh tay của anh ta mãi cho đến bả vai, toàn bộ cánh tay phải mềm nhũn ra như sợi mì. Xem ra cánh tay đã hoàn toàn vỡ vụn.
Mã Sơn đứng ở nơi đó, dưới cánh tay rũ xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, cắn răng ken két, nhưng vẫn không kêu một tiếng.
Một chiêu của Hầu Khuê Đông không thể đánh chết anh ta, cảm thấy vô cùng mất mặt trước đồ đệ và Nghê Hoài Kỳ, sắc mặt ông ta hơi khó coi, đang muốn ra tay lần nữa.
Chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Dừng tay!”
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nho nhã bên cạnh Từ Thông đi về phía trước một bước.
“Ông Lạc, có nắm chắc không?”, Từ Thông có chút lo âu nhỏ giọng hỏi.
Lạc Đông Phúc mỉm cười: “Nhà họ Từ đối xử không tệ với tôi, lúc này mà tôi không xuất chiến, còn chờ đến khi nào”.
Vừa dứt lời, ông ta nhẹ nhàng phủi phủi trường sam kiểu Trung Quốc trên người.
Bỗng nhiên, một luồng khí cuồn cuộn bộc phát ra từ trên người ông ta.
“Khí thế cương chính!”
Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ đồng thời vô cùng kinh hãi.
“Ông là đệ tử Khổng Môn?”
“Không, tôi là đệ tử Mạnh gia”, Lạc Đông Phúc nói.
“Mạnh gia?”, Hầu Khuê Đông nhíu nhíu mày: “Đệ tử Nho gia từ trước đến nay không tham dự phân tranh võ lâm, ông muốn làm gì?”
“Nhà họ Từ có ân với tôi, mấy người muốn động vào người nhà họ Từ thì phải bước qua tôi trước”, Lạc Đông Phúc nói.
Hầu Khuê Đông dường như có chút kiêng kỵ với Mạnh gia, ông ta và Nghê Hoài Kỳ liếc nhau một cái, nói: “Nho gia không đọc sách, lại chạy tới đánh nhau. Mau đi đi, đừng nói người luyện võ chúng tôi bắt nạt người đọc sách”.
Lạc Đông Phúc cười nhạt một tiếng: “Tiên thánh có câu là mặc dù có hàng ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn hướng tới! Chính là bởi vì tôi là người đọc sách, mới biết được chắc chắn phải làm chuyện này, cho dù có chết cũng không hối hận. Hai vị Tông Sư, mời đi”.
Lời nói của ông ta vô cùng bình tĩnh tự nhiên, lại tự mang một sự hào hùng, phối hợp với khí thế cương chính bộc phát ra trên người ông ta, lọt vào tay người khác lại có một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào.
Lang Dụ Văn không khỏi gật đầu thầm khen, đây chính là khí phách thư sinh đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.