Hầu Khuê Đông cười lạnh một tiếng: “Nho gia quả nhiên có chút bản lĩnh. Đáng tiếc, tu vi của ông vẫn còn chưa đủ!”
Dứt lời, ông ta liền đạp chân về phía trước nửa bước, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Uy áp vô tận trong nháy mắt lại áp đảo khí thế cương chính, sát ý vô tận bốc lên lần nữa, trong không khí giống như hiện ra vô số thanh đao lạnh như băng không nhìn thấy. Mỗi lần mọi người hô hấp đều cảm thấy giống như bị đao cắt tim phổi.
Khí tức trong trẻo thanh bình kia chỉ còn lại một không gian nhỏ với đường kính chưa đến hai mét lấy Lạc Đông Phúc làm trung tâm.
Lạc Đông Phúc đối mặt với uy áp Tông Sư, khí tức dần dần có chút bất ổn. Sắc mặt ông ta dần đỏ lên, từ đỏ chuyển sang tím, từ tím thành xanh, đây là hiện tượng không đủ khí huyết.
Lạc Đông Phúc biết tu vi của mình so với Tông Sư võ đạo còn kém quá nhiều.
Lúc này chỉ cần ông ta rời khỏi, vẫn có thể bảo vệ được mình. Dựa vào tên tuổi Mạnh gia, Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ cũng sẽ không quá làm khó ông ta.
Nhưng làm một nho sinh, làm đệ tử Mạnh gia, truyền nhân Á Thánh, làm sao ông ta có thể lui bước được?
Đều biết võ tướng xông pha chiến đấu, nhưng từ xưa đa phần loại người hi sinh vì nghĩa lớn, xả thân vì nghĩa lớn đều là người đọc sách.
Nếu đã lựa chọn đứng ra, cũng đã dặn dò hậu sự, ông ta đã không còn để ý đến sống chết rồi.
Lúc này, cho dù như thế nào, ông ta cũng sẽ không lui bước.
Dù biết rõ lui bước sẽ có thể sống, không lùi chính là chết.
Lạc Đông Phúc cắn răng nhẫn nhịn, cả người run rẩy, dốc hết tu vi cả đời vào hơi thở cuối cùng khởi động khí thế cương chính tồn tại giữa thế gian.
Hầu Khuê Đông không khỏi nhíu mày.
Ông ta không định lấy mạng của Lạc Đông Phúc, chỉ định dạy dỗ một chút coi như nể mặt Tề Lỗ với Mạnh gia, không cần phải trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng Lạc Đông Phúc lại không màng sống chết, khi ấy ông ta sẽ rất khó xử.
Nho tu và võ đạo không giống nhau.
Võ đạo không phân nội hay ngoại mà đều tu luyện chân khí, công phu được thể hiện rõ ràng trên chính cơ thể, chân khí cũng là sự tồn tại mật thiết nhất trong cơ thể. Nội lực càng thâm hậu, chân khí càng dồi dào.
Còn khí thế cương chính của nho tu lại trải rộng khắp thế gian, không đi vào cơ thể nho sinh, chỉ thông qua phương pháp đặc biệt của nho tu giúp cơ thể kết nối với thế gian, từ đó khởi động khí thế cương chính.
Cái gọi đọc sách nuôi khí chính là nuôi dưỡng khí của thiên địa, cảnh giới cao nhất là người trời hòa thành một.
Nó và tu hành tự nhiên như nước chảy của đạo gia rất giống nhau.
Tu vi của Lạc Đông Phúc chẳng phải là đối thủ của tông sư, nhưng ông ta không chịu nhân nhượng, dùng hơi cuối cùng kêu gọi khí thiên địa khiến cho gió cuốn cuồn cuộn.
Ở cổ đại có rất nhiều văn nhân thà chết chứ không chịu khuất phục mà dùng phương pháp này.
Điều này khiến Hầu Khuê Đông rất khó xử.
Mà giờ muốn hạ gục Lạc Đông Thiên thì cũng chỉ còn cách nặng tay, không còn là dạy dỗ một chút nữa rồi.
Lại giằng co như vậy một lát, Nghê Hoài Kỳ đứng bên cạnh bất mãn nói: “Hầu tông sư, người ta đã ôm lòng muốn chết, cần gì ông nương tay chứ? Nếu ông không xuống tay được vậy thì chi bằng để tôi lên”.