Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1265:




“Võ đạo võ đạo, tôn chỉ tại đạo. Chúng ta tập võ liền phải thay trời hành đạo, năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều. Nhưng võ giả bây giờ ai nấy cũng chỉ lo lợi ích của nhà mình, dùng võ vi phạm lệnh cấm, lấy sức mạnh ép người. Một lời không hợp liền giết người lung tung, nơi này làm gì còn có đạo? Chỉ có võ mà không có đạo thì không phải là võ đạo, mà là giặc cướp”.
Từ Thông đứng lên, khom người bái thật sâu Xà Bích Thanh.
“Xà Tông Sư, tuy tôi không phải võ giả, cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng lời này của bà lại khiến Từ mỗ cảm thấy bái phục sâu sắc! Xà Tông Sư lòng mang nghĩa lớn, xin nhận một lạy của Từ mỗ!”
Xà Bích Thanh vội vàng đỡ ông ta, ngăn cản: “Ông Từ không cần như thế. Mặc dù ông làm việc có hơi tàn nhẫn, trên giang hồ chỉ có tiếng xấu ít có tiếng lành, nhưng khí tiết của ông không mất, xem như người có tài có chí, tốt hơn mấy kẻ đạo đức giả, từ thiện giả nhiều! Nếu không thì hôm nay tôi cũng sẽ không tới”.
Từ Thông cười lớn đáp: “Xà Tông Sư hiểu tôi!”
Xà Bích Thanh cũng cười: “Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, còn có chuyện gì cần tôi làm không?”
Từ Thông đáp: “Đã cứu ra được Mã Sơn và Thái Vĩ Dân, đưa về thành phố Hoà. Lang Dụ Văn bị Hoàng Phủ Hiền mang đến Kim Lăng, nhất thời cũng không có biện pháp tốt gì. Những chuyện còn lại chỉ đành chờ cậu Lý xuất quan”.
Xà Bích Thanh nói: “Có cần tôi đi Kim Lăng một chuyến không? Đều là Tông Sư võ đạo, kiểu gì bọn họ vẫn sẽ cho tôi chút mặt mũi”.
Từ Thông ngẫm nghĩ: “Cũng được, vậy làm phiền Xà Tông Sư. Bên tôi cũng sẽ cố gắng hết sức tìm người, ít nhất phải bảo vệ mạng của Lang Dụ Văn trước”.
Hai người bàn bạc xong, Từ Thông phái xe đưa Xà Bích Thanh đi Kim Lăng.
Sau khi Xà Bích Thanh đi, ông ta lập tức lấy điện thoại ra, bấm gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Trữ Dương tại Kim Lăng, Châu Bồi Dung.
“Chủ tịch Châu, tôi là Từ Thông… Muốn nhờ ông giúp một chút…”
Nhà họ Châu là thế gia đệ nhất Giang Đông, đó là bởi vì nhà họ Châu có truyền thừa Hoàng tộc, rất nhiều dòng bên, trong gia tộc còn có Đại Tông Sư siêu cấp như Châu Khiếu Uyên trấn thủ.
Nhưng dù thế nào triều đại cũng sớm đã thay đổi. Trải qua mưa gió mấy triều, người nhà họ Châu sâu sắc hiểu ra, càng là gia tộc như bọn họ lại càng cần khiêm tốn.
Cho nên, từ phương diện kinh tế mà nói, danh tiếng thế gia đệ nhất của nhà họ Châu là có tiếng mà không có miếng.
Đừng nói bọn họ kém hơn nhà họ Trương Kim Lăng, thậm chí Từ Thông còn hơn bọn họ chút.
Nhưng toàn bộ Giang Đông, không người nào dám bởi vậy mà coi thường nhà họ Châu.
Tập đoàn Trữ Dương là công ty lớn nhất dưới trướng nhà họ Châu, làm chủ tịch tập đoàn, Châu Bồi Dung có địa vị vô cùng quan trọng trong gia tộc.
“… Chủ tịch Châu, chỉ cần ông giúp tôi chuyện này, mảnh đất tại Lục Hợp của tôi sẽ về tay Trữ Dương. Ngoài ra, tôi nghe nói Chủ tịch Châu có ý khai thác thị trường nhiên liệu phía nam, chuyện này tôi là người đi trước, có chút kinh nghiệm, có thể trao đổi thêm với Chủ tịch Châu…”

Nghê Hoài Kỳ ra khỏi Từ phủ, lập tức gọi điện thoại cho Nghê Cường, lại không có ai nhấc máy.
Ông ta liền biết tám phần Nghê Cường đã xảy ra chuyện.
Nghê Hoài Kỳ quay đầu căm hận trừng mắt liếc nhìn cổng lớn Từ phủ, cắn răng nói: “Từ Thông! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay về, muốn cả nhà ông chôn cùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.