Giọng nói của mẹ thân thiết đến vậy, nụ cười của mẹ hiền lành đến thế.
Anh cảm thấy an nhàn, cảm thấy hạnh phúc.
Trong quá khứ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy.
“Mẹ, mẹ còn sống không? Mẹ ở đâu?”
“Mẹ còn sống! Mẹ ở dưới đáy vực sâu. Dục Thần, con nhất định phải cố gắng, mẹ chờ con tới cứu mẹ! Mẹ tin tưởng con nhất định có thể!”
Lý Dục Thần dùng sức gật gật đầu.
Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào bát quái xuất hiện ở trong hư không, hét lớn một tiếng: “Ma nữ, dám xông đến phàm trần, mê hoặc chúng sinh! Xem kiếm!”
Tay ông ta chỉ xuống, một thanh bảo kiếm sau lưng chợt bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào cơ thể của mẹ.
Thân thể mẹ bắt đầu vặn vẹp, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn.
“Mẹ ơi!”, Lý Dục Thần kêu to: “Đạo sĩ thối! Thả mẹ tôi ra!”
Lại một hòa thượng đầu trọc mặc cà sa xuất hiện trong hư không.
“Hừ! Thiếu niên vô tri, bị ma nữ dụ hoặc còn không tự biết, xem Đại Uy Thiên Long của tôi!”
Hư không xuất hiện một chưởng ấn màu vàng, rơi xuống người mẹ. Thân thể của mẹ ầm ầm biến mất.
“A…”
Sự phẫn nộ lấp đầy lồng ngực và từng mạch máu của Lý Dục Thần.
“Trả mẹ cho tao!”
Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, lần nữa múa điệu múa Thiên Ma.
“Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo chúng mày!”
Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy.
Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén.
Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình.
“Dục Thần!”
Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối.
“Mẹ ơi!”
Lý Dục Thần kêu lên.
Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình.
Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: “Cô là ai?”
“Dục Thần… Là… Tôi…”, cô gái bị anh siết đến không thở nổi.
Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô.
Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp.
“Mộng Đình!”
Anh rốt cuộc nhận ra.
Đây là, trở lại thực tế sao?
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng.