Anh chậm rãi giơ kiếm, nói với Bách Phú Minh:
“Tôi đếm đến ba, ông còn không tránh, thì đừng trách tôi vô tình”.
“Một… hai…”
“Ba!”
Lúc đếm đến ba, trên khuôn mặt Lý Dục Thần nở nụ cười tà mị.
Bách Phú Minh nhìn thấy nụ cười đó, dường như nhìn thấy tử thần. Các đệ tử của Bách Phú Minh chưa đi xa, ở ngay ngoài cổng lớn sơn trang Hồng Vũ.
Họ vừa lo lắng cho sư phụ, lại hận công phu của mình quá kém, không thể giúp gì.
“Chúng ta xông vào đi! Cùng lắm là liều với hắn!”, một đệ tử nói.
“Liều? Liều cái gì? Liều nhân phẩm hả? Tông sư cũng không phải là đối thủ, anh đi vào có tác dụng gì?”
“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn sư phu… cùng lắm là chết!”
“Cũng đừng nói chắc chắn như vậy, lỡ như sư phụ thắng thì sao?”
“Sư phụ có lợi hại đi nữa, có lợi hại bằng tông sư Hoàng Phủ không? tông sư Hoàng và Dương tông sư đều chết, sư phụ chúng ta…”
“Vậy thì xông vào! Đại trượng phu nói là làm, đầu rơi vết sẹo lớn bằng cái bát!”
Người đó nói xong, liền xông vào cổng lớn trước.
Những người khác cũng đi theo.
Vừa xông vào, thì nhìn thấy hai người đi ra, chính là Lý Dục Thần và Lang Dụ Văn.
Kẻ dẫn đầu dừng bước chân, người phía sau cũng phanh gấp, dừng chân.
Mọi người không nhìn thấy Bách Phú Minh, trong lòng lạnh toát, muốn chất vấn, nhưng lại quay sang nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
Lý Dục Thần không dừng lại, bước từng bước đi ra.
Anh bước một bước, họ lại lùi một bước.
Lùi được mấy bước, cuối cùng tách sang hai bên, nhường một lối đi.
Lý Dục Thần đi ra từ giữa đám người.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, trên chân của Lý Dục Thần đang chảy máu.
Máu chảy xuống đất, để lại một đường đỏ đứt đoạn dài trên người anh.
Anh chậm rãi đi ra khỏi sơn trang Hồng Vũ.
Mọi người đưa mắt nhìn anh rời đi, cho đến khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác áp bức đến không thở nổi biến mất.
Dưới đất chỉ còn lại một hàng dấu máu, kéo dài…
“Sư phụ!”
Không biết ai hô lên trước, mọi người mới như tỉnh mộng, vội vàng chạy đến tuyền quan.
Xuống dưới hầm, chạy vào thoogn đạo, từ xa đã thấy bóng dáng của Bách Phú Minh, đứng im bất động ở đó như trụ gỗ.
Trong lòng các đệ tử nổi lên nỗi bất an, kinh sợ hô lên chạy đến.
“Sư phụ!”