Bạch Kính Đình do dự.
Đối với một người si mê y thuật từ nhỏ như ông ta thì điều kiện này quá hấp dẫn.
“Kính Đình, cháu đừng nghe cậu ta nói lung tung, cổ phần của Bách Thảo Đường tuyệt đối không thể chia cho ai khác không phải người nhà họ Bạch!”, Bạch Quân Đường nhắc nhở.
Bạch Kính Đình im lặng, không lập tức tỏ thái độ.
Người khác không biết nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ giá trị của chiếc châm ấy.
Nó không phải chỉ là một châm.
Nếu như học xong, nó có nghĩa là đã nắm giữ được một châm pháp cực kỳ cao thâm.
Đây là điều mà ngay cả bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên cũng chưa từng hoàn toàn nắm giữ được.
Đây là thứ có thể truyền lại cho con cháu đời sau, có giá trị hơn vàng bạc, kho báu.
Tuy nếu đường đường là gia chủ nhà họ Bạch đương nhiệm, danh y số một thủ đô mà lại đi học y thuật của một người trẻ tuổi thì thực sự hơi mất mặt.
Nhưng Bạch Kính Đình không phải loại người cổ hủ.
Mặt mũi đáng giá mấy đồng?
Hôm nay đánh cược thua là đã mất mặt rồi, vậy thì còn có thể mất mặt tới đâu được nữa?
Huống chi, ai giỏi hơn thì người đó là thầy, mỗi kỹ năng đều cần phải học tuần tự trước sau, Khổng Tử còn có thể chắp tay nhận một đứa trẻ là thầy thì sao Bạch Kính Đình lại không thể nhận một thanh niên trẻ làm thầy chứ?
Hiện tại, Lý Dục Thần nói không cần trả năm tỷ, không cần tặng cờ thưởng, chỉ cần một phần mười cổ phần của y quán Bách Thảo Đường, còn tặng thêm một bộ châm pháp. Há có thể có kết quả nào tốt hơn thế này được chăng?
Điều duy nhất khiến Bạch Kính Đình băn khoăn là thân phận của Lý Dục Thần – con cháu nhà họ Lý.
Tiếng bố ông ta, Bạch Cảnh Thiên, kêu lên trước khi chết đến nay vẫn còn vang vọng trong đầu Bạch Kính Đình. Đôi mắt chết không nhắm mắt ấy vẫn thường hiện lên trước mắt ông ta.
Mặc dù ông ta không thể chứng minh bố mình bị nhà họ Lý hại chết nhưng chắc chắn là nhà họ Lý không thể thoát khỏi có liên quan.
Nhưng bố ông ta đã mất, nhà họ Lý cũng bị diệt, e là không còn ai biết được chân tướng nữa.
Bạch Kính Đình do dự một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nhìn Lý Dục Thần, nói: “Châm pháp của cậu đúng là rất thần kỳ, tôi thua tâm phục khẩu phục. Có điều, nếu cậu muốn mượn việc dạy châm cho tôi mà mưu toan lấy danh nghĩa là thầy để uy hiếp nhà họ Bạch tôi thì đừng mơ. Bạch Kính Đình tôi có chết cũng không chịu nhục”.
Lý Dục Thần hơi sững sờ, nói: “Tôi không hề có ý định làm thầy của ông. Hơn nữa, tôi chỉ truyền cho ông một châm, dù có là thầy thì cũng chỉ là thầy nhất thời, không phải thầy cả đời. Cho nên ông không cần phải lo lắng”.
Bạch Kính Đình do dự một chút, hỏi: “Cậu thật sự muốn lấy cổ phần của Bách Thảo Đường à?”
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, ông nghĩ tôi là trẻ con nói đùa hay sao?”
“Được, tôi có thể đồng ý với cậu”, Bạch Kính Đình nói: “Có điều đây là chuyện lớn, tôi phải tổ chức hội nghị cổ đông, trưng cầu ý kiến của các cổ đông khác”.
“Đương nhiên là được”.
Lý Dục Thần biết, tuy Bạch Kính Đình là gia chủ nhưng nhà họ Bạch to như vậy không thể chuyện gì cũng do ông ta quyết định được. Cái gọi là hội nghị cổ đông thực chất là cuộc họp gia đình.