Người ta nói rằng Tông Sư không thể chịu được nhục, trong khi cậu Lý này lại có tính cách kiêu ngạo như vậy, lỡ như không cẩn thận đắc tội Tông Sư thì rất có khả năng sẽ bị đập phát chết luôn.
Ông chủ Hầu cho rằng đây là âm mưu của nhà họ Bạch. Bạch Phương Hưng vốn không hề muốn so y thuật với Lý Dục Thần mà là muốn mượn tay Tiêu Tông Sư để diệt trừ Lý Dục Thần.
“Ồ, tôi biết rồi”, rõ ràng Tiêu Minh Hạc đã được người dưới báo cáo lại, ông ta mỉm cười, nhìn ra đằng sau Bạch Phương Hưng một vòng, dường như có phần thất vọng, cuối cùng dừng lại khi nhìn thấy Lý Dục Thần: “Vị này chính là cậu Lý phải không?”
Lý Dục Thần gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là Lý Dục Thần”.
Bạch Phương Hưng nói: “Nếu Tiêu Tông Sư đã biết rồi thì tôi cũng không muốn nói nhiều, chúng ta đi xem ông cụ đi”.
Tiêu Minh Hạc ngăn lại: “Bạch đạo trưởng, tôi kính ông là cao nhân Toàn Chân Bạch Vân Quan, và cũng tôn trọng nhà họ Bạch các ông, vậy mà ông lại lấy bố tôi ra để đánh cược với người ta, có phải là hơi quá đáng quá không?”
Bạch Phương Hưng không ngờ Tiêu Minh Hạc vẫn luôn ở nhà sau mà lại nắm rõ mọi chuyện đã xảy ra ở trước nhà như lòng bàn tay, còn biết cả chuyện đánh cược giữa ông ta và Lý Dục Thần.
Ông ta biến sắc, cười ngượng ngùng: “Tiêu Tông Sư, tôi cũng chỉ để cậu ta thử một lần thôi, ông yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn ông cụ Tiêu sẽ không xảy ra vấn đề gì hết”.
Tiêu Minh Hạc sầm mặt nói: “Muốn xem bệnh cho bố tôi thì ít nhất cũng phải có tư cách ấy đã, sao có thể tùy tiện để một người tới xem bệnh được?”
Ông ta quan sát Lý Dục Thần mấy lượt, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực:
“Tôi nghe nói gần đây Nam Giang có một người rất nổi tiếng tên là Lý Dục Thần, danh xưng đệ nhất Tông Sư Nam Giang, phải chăng người đó chính là cậu?”
“Hóa ra tôi nổi tiếng tới vậy, ngay cả ở thủ đô mà cũng có người biết”, Lý Dục Thần cười nói.
Tiêu Minh Hạc lắc đầu: “Không đúng, tại sao trên người đệ nhất Tông Sư Nam Giang mà lại không có chút chân khí dao động nào cả vậy? Không phải là giả mạo đấy chứ?”
Nói rồi, ông ta đột ngột vỗ một chưởng về phía ngực của Lý Dục Thần.
Trước khi ra tay, Tiêu Minh Hạc không hề để lộ bất kỳ dấu hiệu nào, ngay cả Bạch Phương Hưng cũng không nhìn ra, đến khi muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.
Ông ta giật nảy mình. Nếu như Tiêu Minh Hạc đánh chết Lý Dục Thần thì đương nhiên trận đánh cược này không cần phải tiếp tục nữa, nhà họ Bạch vẫn đứng ở thế bất bại.
Thế nhưng, hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy Lý Dục Thần đi vào trong Bách Thảo Đường, chẳng mấy chốc chuyện hai bên đánh cược với nhau sẽ lan truyền khắp thủ đô. Nếu như Lý Dục Thần chết ở đây thì mọi người sẽ nghi ngờ là nhà họ Bạch hại chết Lý Dục Thần, đến lúc đó, nhà họ Bạch sẽ hết đường chối cãi.
Lý Dục Thần đứng nguyên tại chỗ không né tránh.
Chưởng lực của Tiêu Minh Hạc đập mạnh vào lồng ngực của Lý Dục Thần.
Không hề gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người nín thở, mở to hai mắt ra nhìn, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Ông ta chính là Tông Sư!
Một chưởng của Tông Sư mạnh hơn ba mươi ngàn cân, làm sao cơ thể máu thịt có thể chịu đựng nổi?
Chắc là xương cốt của Lý Dục Thần đã nát hết mất rồi?
Chỉ có Lâm Mộng Đình là yên lặng đứng bên cạnh, sắc mặt tự nhiên, không hề lo lắng chút nào.