Anh ta không mấy kháng cự, trái lại từ khi hỏi câu về trưởng làng khiến người ta cười ngặt nghẽo, anh ta đã là người của Lý Dục Thần rồi.
Làm bảo vệ cho nhà họ Lý cũng không có gì không được, anh ta vốn là họ Lý.
Lý A Tứ không hiểu Lý Dục Thần và Tác Lãng đang nói gì, anh ta nhìn ngọn cỏ trên đầu Tác Lãng, bỗng nghĩ đến Cừu Trưởng Thôn cũng có cọng cỏ trên đầu trong phim hoạt hình, thế là lại nhớ đến trưởng làng quê mình.
Đương nhiên trên đầu trưởng làng không mọc cỏ, nhưng hình như cũng có sừng nhô lên.
Lý Dục Thần không nói chuyện với Tác Lãng nữa, anh nhìn về phía bức tường giữa đống đổ nát.
Na Nhữ An bị kiếm Huyền Minh ghim trên tường.
Thoạt nhìn anh ta đã chết rồi, chỉ có cái bóng treo trên tường trượt xuống dưới mặt đất, sau đó dưới về phía trước, vặn vẹo giữa đống gạch vụn.
Lý A Tứ nhìn cái bóng, cảm thấy kỳ lạ.
Lẽ ra, người dán chặt lên tường thì sẽ không có bóng, cho dù có thì cũng chỉ có tí tẹo thôi.
Nhưng bóng của người này vẫn kéo dài từ tường xuống mặt đất, điều này không khoa học chút nào.
Lý A Tứ thấy cái bóng giống như đang ngọ nguậy.
Anh ta lại nhìn người trên tường, ngực bị kiếm đâm thủng, chắc chắn đã chết đến không thể chết được nữa, không thể nào nhúc nhích được.
Rồi anh ta lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời.
Lý A Tứ nhất thời không biết rốt cuộc mặt trời đang di chuyển hay là người chết động đậy, hoặc chỉ có trái tim của anh ta đang hoạt động.
Lý Dục Thần đứng yên ở đó, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt như ẩn chứa sát khí.
Anh dùng kiếm Huyền Minh ghim Na Nhữ An, kiếm khí khóa hồn phách của đối phương lại, khi Na Nhữ An bán linh hồn mình cho Minh Bộc, bọn họ đã trở thành một thể.
Hồn phách của Na Nhữ An bị khóa lại, tất nhiên cái bóng cũng không thể chạy trốn được. Dù gã cố gắng thế nào thì cũng có thể giãy giụa giữa đống đổ nát dưới ánh mặt trời, không thể hoàn toàn thoát khỏi cơ thể của Na Nhữ An.
Theo góc nhìn của Lý A Tứ và Na Nhữ Bình, Lý Dục Thần chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng Tác Lãng biết, Lý Dục Thần đang giao lưu với ảnh ma bằng thần niệm, tuy rằng Tác Lãng không nghe được.
“Đừng giãy giụa nữa, ông trốn không thoát đâu”, Lý Dục Thần nói.
Cái bóng giãy giụa, gã cười to trong thần niệm: “Hahaha, cậu cho rằng làm thế là có thể giết được tôi sao? Cậu không biết được tôi đâu!”
Lý Dục Thần cười nhạt: “Tôi biết đây là phân thân của ông, chân thân của ông đang ở biển Trầm Quang”.
“Hừ, Đạm Đài Ngọc đúng là phế vật, quả nhiên không đáng tin cậy. Xem ra cậu đã lấy được thánh vật của Hắc thủy Đường rồi”, thoạt nhìn cái bóng không hề lo lắng.
“Thì ra là do ông bố trí, dùng Đạm Đài Ngọc dẫn tôi vào địa cung, muốn mượn tay Quỷ Vương giết tôi!”
“Cậu nghĩ thế cũng không sai. Cậu có thể đánh bại Quỷ Vương, chứng tỏ thực lực của cậu không yếu. Một tầng lôi kiếp đã đã có được năng lực chiến đấu như thế, quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi. Nhưng mà cậu cũng đừng đắc ý, đó chỉ là cương thi chết hơn nghìn năm thôi. Cậu biết khi còn sống nó mạnh đến mức nào không?”
Lý Dục Thần có thể tưởng tượng ra được khi Quỷ Vương còn sống mạnh ra sao, cộng thêm cờ Hắc Thủy U Minh, phải nói là cực kỳ đáng sợ.