Bà ấy liếc nhìn Lâm Mộng Đình, trong lòng không khỏi thầm trách, đứa trẻ này vội vàng như vậy làm gì chứ!
Lâm Lai Nghi lạnh lùng nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn và Lâm Thu Thanh: “Sao, gia chủ nhà họ Lâm không hề quan tâm đến quy củ của tổ tiên nữa à? Lát nữa có phải chúng ta cũng nên thảo luận một chút để thay đổi quy củ, sẵn tiện thay đổi gia chủ luôn hay không?”
Sắc mặt Lâm Thu Thanh thay đổi, ông ta trầm giọng nói: “Mộng Đình, con đưa Dục Thần về nhà trước đi”.
Lâm Mộng Đình vội vàng nói: “Bố, là ông nội bảo anh ấy tới đây mà”.
Lâm Lai Nghi cười lạnh nói: “Cô muốn gạt ai? Ông cụ là người đặt nặng quy củ nhất, sao có thể để người ngoài bước vào từ đường, tham dự cuộc họp gia tộc được? Tôi thấy chắc là do cô mê muội, bị tên đàn ông này mê hoặc rồi đúng không? Loại không cha không mẹ, vô giáo dục như thế này thì không có đủ tư cách để làm con rể nhà họ Lâm, nếu như cô vẫn bướng bỉnh muốn gả cho hắn ta thì để tôi xem bố của cô có còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí gia chủ hay không”.
Lâm Mộng Đình đỏ bừng mặt.
Trong mắt Lý Dục Thần lóe lên một tia lạnh lẽo.
Anh không hề quan tâm đến ánh mắt giễu cợt cùng thương hại của mọi người, chỉ nắm lấy tay Lâm Mộng Đình đi xuyên qua đám đông, đến chỗ Lâm Thu Thanh và Nghiêm Tuệ Mẫn, nói: “Mộng Đình, cô ngồi xuống đi”.
“Còn anh thì sao?”, Lâm Mộng Đình dường như cảm nhận được Lý Dục Thần định làm gì đó liền lo lắng nhìn anh.
“Tôi sao?”, Lý Dục Thần cười: “Hình như có người không hoan nghênh tôi đến đây cho lắm”.
Anh xoay người rồi chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Lai Nghi.
“Vừa rồi bà mới nói ai không cha không mẹ?”
“Tôi đang nói cậu đó…”
Lời nói vừa phát ra.
Chát!
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Lai Nghi đã bị đánh một bạt tai.
Hiện trường trở nên náo động!
Trong nhà họ Lâm, Lâm Lai Nghi là chị cả, ngoại trừ ông cụ Lâm thì tất cả mọi người đều sợ bà ta.
Cho dù là ông cụ Lâm cũng chưa bao giờ đánh bà ta.
Lâm Lai Nghi đứng đó, cứng đờ như một bức tượng.
Bà ta không hiểu tại sao một đứa cháu rể chưa vào nhà lại có gan dám đánh bà ta.
Viên Quốc Thành lập tức đứng dậy, định vung tay đánh Lý Dục Thần một cái, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Dục Thần thì liền rút tay về.
“Cậu… cậu…”, Viên Quốc Thành run rẩy chỉ vào Lý Dục Thần.
Lâm Lai Phong cũng đột ngột đứng dậy, tức giận nhìn Lý Dục Thần nói: “Lý Dục Thần, cậu dám động vào chị tôi!”
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Hôm qua tôi đã đồng ý với ông sẽ thả con trai ông đi. Hôm nay tôi chỉ đồng ý với ông cụ Lâm rằng sẽ không so đo với bố con ông. Nhưng nếu như các người dám chọc tức tôi lần nữa thì các người cho rằng ông cụ Lâm có thể bảo vệ các người nổi không?”
Lâm Lai Phong trừng mắt oán hận nhìn Lý Dục Thần, trong mắt như sắp phun ra lửa.