“Mộng Đình…”
Lâm Mộng Đình nghe thấy ông nội gọi mình.
Cô cúi đầu, trong lòng rối bời, nhất thời không biết nên làm sao mới đúng.
Nghiêm Tuệ Mẫn nhẹ nhàng kéo cô một gái: “Ông cụ gọi con kìa!”
Lâm Mộng Đình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ấm áp của ông nội, còn có Lý Dục Thần bên cạnh, ánh mắt anh cũng ôn hoà vô cùng, có thêm thứ gì đó khiến tim cô cứ nhảy loạn xạ cả lên.
“Mộng Đình, cháu tới đây!”, Lâm Thượng Nghĩa nói.
Lâm Mộng Đình đứng lên, dưới cái nhìn soi mói của cả gia tộc, cô tới cạnh Lâm Thượng Nghĩa, đứng cùng với Lý Dục Thần.
Cô cảm thấy đang có vô số con mắt nhìn chằm chằm như muốn đốt cháy gương mặt mình.
Nhiều năm qua, cô chưa từng có cảm giác này.
Lâm Thượng Nghĩa nhìn hai người, trên gương mặt già nua là nụ cười.
Đúng là cặp đôi trời sinh!
Ông ta thấy may mắn vì mình đã có quyết định chính xác vào năm đó.
“Bố!”. Lâm Thu Thanh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng ra nói: “Mộng Đình còn đang đi học, bây giờ nhắc tới chuyện cưới xin, có phải là hơi sớm không ạ?”
Lâm Thượng Nghĩa gật đầu: “Bố biết, nên bố định cho họ đính hôn trước. Bố già rồi, không biết còn sống được mấy ngày, chỉ mong là lúc còn sống có thể tổ chức cho hai đứa nhỏ một bữa tiệc đính hôn nở mày nở mặt, ba ngày sau làm luôn, mấy đứa thấy sao?”
Không ai phản đối, mọi người đều thấy được là ông cụ đã có kế hoạch sẵn rồi.
“Mặt khác, tôi còn muốn tuyên bố một sự kiện. Tôi đã lập di chúc, sau khi hai đứa nhỏ kết hôn, tôi sẽ giao một nửa tài sản cho họ quản lý!”, Lâm Thượng Nghĩa thông báo.
“Hả?”
Lúc này, mọi người thật sự bị chấn động.
Tuy nói là giao cho quản lý, là khái niệm hoàn toàn khác với tặng, trước là quyền kinh doanh, sau là tất cả quyền lợi.
Nhưng dù sao đó cũng là một nửa gia sản của nhà họ Lâm.
Dù là gia chủ hiện tại Lâm Thu Thanh, chính ông ta cũng không có quyền kiểm soát một nửa gia sản nhà họ Lâm.
Hơn nữa, ông cụ không thể chỉ cho quyền kinh doanh mà không cho chút quyền sở hữu gì.
Có được quyền kinh doanh nửa gia sản thì ít nhất cũng phải có 10% quyền sở hữu, bằng không quyền kinh doanh này chỉ là lời hứa suông.
Ngay cả Lâm Thu Thanh cũng bị quyết định của ông cụ hù dọa.
Ông ta không biết mình nên vui mừng hay lo lắng.
Con rể và con gái có được quyền sử dụng nửa gia sản của nhà họ Lâm, cộng thêm cổ quyền mà họ sắp có, quyền lực nhà họ sẽ đứng đầu ở trong dòng tộc, chẳng ai dao động được.
Mà ông cụ bố trí như vậy, xem ra là sẽ không cho cháu trai tại Đông Doanh cơ hội nào nữa.
Cũng vì thế, Lâm Thu Thanh lại cảm thấy xấu hổ. Ông ta làm gia chủ mà quyền kiểm soát gia sản còn thua con gái và con rể.