Ông ta vừa dứt lời thì đã có thủ hạ đến báo:
“Có người của nhà họ Lâm tới, nói rằng muốn gặp gia chủ”.
“Người nhà họ Lâm?”
Triệu Tứ Hải sửng sốt, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã tới.
“Ai? Dẫn theo bao nhiêu người tới?”
Thủ hạ trả lời: “Chỉ có cậu chủ của nhà họ Lâm tên là Lâm Vân đi cùng với một người khác thôi”.
“Lâm Vân?”, Triệu Tứ Hải nhất thời nhớ không ra cái tên này.
Triệu Thần Dương nói: “Lâm Vân là con trai của Lâm Thu Thanh, vẫn còn đang học cấp 3”.
“Ồ!”, Triệu Tứ Hải không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Nhà họ Lâm hết người rồi sao mà lại phải một tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đến?”
Triệu Thần Dương cũng cười nói: “Con đã nói từ lâu rồi, nhà họ Lâm chẳng qua chỉ là hổ giấy mà thôi”.
Triệu Tứ Hải nói: “Nếu đã là con trai của Lâm Thu Thanh thì cũng xem như là người thừa kế của nhà họ Lâm, cho nên Thần Dương, con đi tiếp đón người ta đi”.
“Đã rõ”, Triệu Thần Dương nhếch mép cười: “Con sẽ tiếp đãi cậu chủ Lâm thật tốt”.
…
Lý Dục Thần và Lâm Vân đang đứng ngoài cổng nhà họ Triệu.
Lâm Vân đã không còn khí thế hào hùng như khi mới ra ngoài nữa, làn gió mát của đêm hè thổi qua dường như đã khiến cho cậu tỉnh táo lại.
“Anh rể, một lát nữa sẽ phải đánh nhau sao?”
“Sao vậy, cậu sợ sao?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
“Không sợ”, Lâm Vân hít sâu một hơi: “Nhưng em cảm thấy chỉ có hai người chúng ta mà muốn đột nhập vào nhà họ Triệu thì hình như có chút…”
“Vậy tại sao lúc nãy cậu lại kích động muốn đi theo tôi?”
“Lúc nãy…”, Lâm Vân bĩu môi: “Em chỉ không hiểu nổi những người ở đó, bọn họ giỏi đấu đã trong nhà thế mà bảo đấu đá với người ngoài thì lại rụt cổ lại. Ngay cả chị của em cũng dám đứng lên, còn đàn ông trong nhà thì thở cũng không dám thở mạnh, hèn hết chỗ nói!”
Lý Dục Thần không thể nhịn được cười nói: “Lời này của cậu không biết là đã đắc tội bao nhiêu người trong nhà họ Lâm rồi”.
“Em chẳng quan tâm”, Lâm Vân nói.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng lắc đầu, anh rất thích sự khí khái của Lâm Vân.
Cậu ta thật sự không giống với đám cậu ấm cô chiêu bình thường, không hề ỷ thế hiếp người, bắt nạt kẻ yếu.
Ngược lại cậu ta còn có sự tự tin cao ngạo dám khinh thường kẻ mạnh, có gan chống lại cường quyền.
Tâm cao khí ngạo thật sự chính là dám đạp lên trên tất cả.
Cũng giống như bản thân Lý Dục Thần vậy.
“Anh rể, lát nữa chúng ta đi vào thì phải làm sao?”, Lâm Vân hỏi.
“Nên làm cái gì thì cứ làm cái đó”, Lý Dục Thần nói: “Cậu là cậu chủ nhà họ Lâm, hôm nay cậu tới đây là để đòi lại công đạo cho ông nội, hãy nhớ kỹ hai điểm này, tôi tin cậu sẽ biết mình phải làm gì mà không cần tôi phải dạy”.