Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 237:




“Tất nhiên là không sao”, Lý Dục Thần nói: “Cậu đã gọi tôi một tiếng anh rể thì sao tôi có thể để chúng ta gặp phiền toái được? Nếu như tôi gặp phải chuyện gì xấu thì chị của cậu chẳng phải sẽ thành quả phụ sao?”
Lâm Vân đắc ý cười rộ lên.
Ngô Hiền kinh hãi nói: “Rốt cuộc cậu là ai mà có thể phá vỡ thần tiêu tử hỏa của tôi?”
Lý Dục Thần liếc nhìn tấm bùa cháy dở trong tay, lắc đầu nói: “Thứ này mà gọi là thần tiêu tử hỏa sao? Chẳng qua chỉ là âm lôi hỏa mà thôi, muốn dùng để nấu cơm cũng phải lao lực!”
“Cậu…”
Ngô Hiền vô cùng tức giận, cảm thấy rất mất mặt trước mặt nhà họ Triệu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
“Nhóc con, muốn chết!”
Vừa dứt lời thì ông ta lại kết ấn niệm chú.
Lý Dục Thần cũng không tỏ ra vội vàng, trong tay anh còn đang cầm nửa tấm bùa đang cháy dở, nhìn Ngô Hiền cười.
Đột nhiên, Lâm Vân lại kêu lên một tiếng.
“Á…”
Con bù nhìn sau lưng Lâm Vân thực sự đã nhúc nhích, đưa tay ra tóm lấy cổ Lâm Vân.
“Tiểu Vân, ông là ông nội của con, ông đói bụng…”
Giọng nói của người bù nhìn rất khó nghe, giống như tiếng lưỡi hái cắt cỏ khô vậy.
Nghe thấy âm thanh này, có ai mà không sợ hãi.
Không chỉ riêng Lâm Vân, ngay cả người nhà họ Triệu cũng giật nảy mình.
Một tay Lâm Vân cắm vào giữa hai tay của người bù nhìn, cậu ta muốn rút ra nhưng phát hiện thứ này tuy yếu ớt không xương, khả năng bao vây lại rất mạnh, quấn chặt như mãng xà vậy.
“Anh rể cứu em!”, Lâm Vân bị ép tới mức không thở nổi, giọng đã khàn đi.
“Cứu cậu? Để tôi coi cậu ta dùng gì cứu cậu!”
Ngô Hiền cười ha hả, hai tay không ngừng thay đổi pháp quyết.
Thân bù nhìn dần trở nên rậm rạp, bắt đầu phát triển, chỉ chốc lát là sắp nuốt trọn cả người Lâm Vân.
Lâm Vân giống như bị bọc trong một cái kén bằng rợm, thở không nổi.
Vừa rồi rơm rạ còn khô ráo giờ như chất lỏng, dính nhớp giống như bôi trét hồ xung quanh vậy.
“Tiểu Vân, ông nội nè cháu, ông đói quá…”
Trong lúc mơ màng, Lâm Vân nghe thấy giọng của ông cụ.
Cậu ta cảm giác được một lục hút kỳ quái đang hút mất thứ gì đó trên người mình.
Sức lực dần mất đi, ý thức trở nên không tỉnh táo.
“Lâm Vân! Cố chịu đựng, đó không phải là ông nội cậu mà là ma hồn! Cậu phải chống lại nó, đây là cơ hội cực tốt để cậu tu luyện sức mạnh tâm hồn!”
“Anh rể?”, Lâm Vân lập tức tỉnh táo: “Cái gì là sức mạnh tâm hồn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.