Nhưng đến lúc này, cậu ta đã bội phục sát đất.
“Anh rể, anh lợi hại ghê! Nhà họ Lâm chúng ta đấu với nhà họ Triệu mấy chục năm rồi mà chẳng giành được lợi thế, một mình anh lại có thể diệt nhà họ Triệu. Nếu em cũng có năng lực như thế thì tốt quá. Anh rể, chừng nào anh dạy võ cho em?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Anh không diệt nhà họ Triệu, đừng có nói lung tung!”
Lâm Vân nói: “Là do anh không làm thôi! Em tin, nếu anh muốn, bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Triệu không còn hiện diện ở thành phố Hoà nữa!”
Lý Dục Thần dừng chân: “Tiểu Vân, cậu phải nhớ kỹ, cuộc đời cũng là một lần tu hành, luyện võ cũng được, thuật pháp cũng chẳng sao, tới bây giờ không phải là để diệt trừ ai cả mà là vì tu thân, giúp mình viên mãn. Chỉ có viên mãn bản thân thì mới có thể bước vào tiên thiên, người – trời hợp nhất. Sau này cậu luyện võ thì phải tránh những loại tranh đấu tàn nhẫn, bằng không sẽ thất bại. Mà bại trong tay người khác cũng là thua trong lòng mình”.
Lâm Vân nghe thế thì cái hiểu cái không, chỉ hoang mang hỏi: “Nếu có người bắt nạt em thì sao, cũng không đánh trả à?”
“Đương nhiên là không thể. Người không phạm ta, ta không chạm người, nếu người phạm ta…”, Lý Dục Thần cười: “Vậy cứ đánh cho hắn không dám phạm nữa!”
…
Nhìn theo bóng lưng Lý Dục Thần và Lâm Vân biến mất trong màn đêm, Triệu Tứ Hải chán nản buông thõng súng trong tay.
“Bố!”, Triệu Thần Dương hết lên: “Vì sao bố không bắn? Thả bọn nó về thì nhà họ Triệu còn mặt mũi nào nữa!”
“Nếu bắn không trúng thì sao?”
“Bắn không trúng? Sao có thể! Chẳng lẽ hắn né được viên đạn!”
Triệu Tứ Hải thở dài: “Cậu ta có né được đạn hay không thì bố chẳng biết nhưng chúng ta đánh cược không nổi!”
Triệu Thần Dương im lặng cúi đầu.
Hắn ta biết bố mình nói không sai, họ không đánh cược nổi, họ Lý này có thể giết cả nhà họ bất cứ khi nào muốn.
“Không ngờ nhà họ Lâm lại có thể mời tới một nhân vật như thế!”, Triệu Tứ Hải cảm thán: “Trời không đãi nhà họ Triệu chúng ta rồi!”
“Bố, chẳng lẽ chúng ta cứ thôi vậy sao?”
Triệu Thần Dương không cam tâm, hôm nay, thể diện của nhà họ Triệu đã mất sạch, nếu không phản kích thì vĩnh viễn sẽ bị nhà họ Lâm đè ép, không ngẩng đầu lên được.
Triệu Tứ Hải im lặng một lát mới nói: “Truyền lệnh xuống, chuyện hôm nay không được lộ ra ngoài, ai dám nói ra một chữ, xử theo gia pháp. Sau này, chúng ta nhượng bộ nhà họ Lâm. Chỉ cần cậu Lý kia còn ở nhà họ Lâm thì chúng ta vĩnh viễn không tranh giành với họ”.
“Vâng!”, Triệu Thần Dương chán nản đáp.
Triệu Tứ Hải chợt hỏi: “Đại sư Ngô này còn đồng môn nào không?”
“Nghe nói là có tận mấy sư huynh đệ, đều lăn lộn trong giang hồ, có chút tiếng tăm trong giới phong thuỷ. Hình như ở Tiền Đường có một người”, hai mắt Triệu Thần Dương sáng lên: “Bố, ý bố là mời họ tới giúp chúng ta…”