Lâm Vân tỏ ra tự hào: “Bị đánh tới tởn rồi! Chỉ là một đám cùi mía thôi!”
Lâm Thu Thanh trừng cậu ta một cái: “Câm miệng, chút bản lĩnh ấy của con mà có thể làm nhà họ Triệu sợ hả?”
Lý Dục Thần cười khẽ một tiếng: “Lâm Vân thể hiện không tệ, tương lai sẽ có tiền đồ xán lạn!”
Nghiêm Tuệ Mẫn vội nói giùm con trai mình: “Đúng đó, nếu không có Tiểu Vân áp chế Triệu Thần Dương thì sao họ có thể ra ngoài được, con trai tôi giỏi nhất rồi!”
Ở phía xa, trên một chiếc xe khác, Lâm Lai Nghi đang nhìn cảnh này với biểu cảm không thể tin nổi.
“Sao có thể chứ? Sao tụi nó ra ngoài được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Viên Quốc Thành cầm điện thoại trong tay, lắc đầu nói: “Hình như nhà họ Triệu đã phong toả tin tức, không biết đã xảy ra chuyện gì. Lần này, có vẻ nhà họ Lâm đã thắng!”
Tiếng xe truyền tới, theo âm thanh phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe Porsche lao như bay tới.
Mã Sơn bước từ trên xe xuống, nhìn tình hình trước mắt thì sửng sốt một chút.
Anh ta nhận được cuộc gọi của Lý Dục Thần, bảo anh ta tới cổng trang viên nhà họ Triệu đón mình.
“Dục Thần, lên xe nào!”
Lý Dục Thần gật đầu đi tới chỗ xe Porsche.
Khi đi ngang Lâm Mộng Đình, anh cười với cô: “Nhớ nhé, ba tháng sau, chúng ta sẽ ở bên nhau!”
Tim Lâm Mộng Đình đập mạnh.
“Em thật sự sẽ cưới cô cả nhà họ Lâm sao?”
Mã Sơn lái xe, kinh ngạc hỏi.
Lý Dục Thần nhìn bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ.
Đêm rất tối, đèn đường mờ ảo, con đường kéo dài tới nơi xa.
Nơi ấy có mấy ngọn đèn đầu loang lổ.
Đèn đốm lấp loé là sự buồn vui của vạn nhà, vạn người.
Đây là nhân gian, đây là hồng trần!
Hồng trần là náo nhiệt nhưng cũng lạnh lẽo.
Buồn vui thế nào mỗi người tự biết, sống chết đều là bất đắc dĩ.
“Có vài việc… trước đây em không biết! Hiện tại đã biết thì nhất định phải hoàn thành!”, anh nói.
Mã Sơn nghe mà không hiểu gì nhưng cũng không quá để ý, anh ta thật sự vui thay cho anh em của mình.
“Dục Thần, em giỏi thật nha! Mới quen biết mấy ngày mà sắp cưới được về nhà rồi. Nhưng nói nữa, em muốn tổ chức một buổi lễ đính hôn làm người nhà họ Lâm hài lòng thì không dễ dàng gì đâu, huống chi thời hạn cũng chỉ có ba tháng, sao anh cứ cảm thấy đó là nhiệm vụ bất khả thi thế?”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Yên tâm đi anh! Nhất định sẽ hoàn thành nhưng không thể thiếu sự hỗ trợ của anh Mã Sơn đâu!”
Mã Sơn đáp: “Chuyện của em cũng là chuyện của anh, cần anh làm gì, nói một câu thôi, lên núi đao, xuống chảo dầu, anh mà nhíu mày chút thôi thì đã không phải là anh Mã Sơn của em!”
“À phải rồi!”, Mã Sơn nhớ tới: “Thái đầu to đã chuyển tiền cho chúng ta, tổng cộng ba triệu, chúng ta mua nhà trước hay em mang đi đầu tư?”