Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 250:




Lý Dục Thần tiến lên hỏi: “Thưa ông, ông muốn ăn gì?”
Người nọ lắc đầu, vươn ra một ngón tay: “Cậu gọi cô ta tới!”
Lý Dục Thần nhìn theo ngón tay gã, thấy mục tiêu là bà chủ – chị Mai.
Dáng vẻ này hệt như Chu Húc, nhưng Lý Dục Thần biết gã này không cùng loại với Chu Húc.
“Thưa ông, đây là quán ăn, không phải KTV, chỉ có thể gọi món ăn, không thể chọn người”, Lý Dục Thần vẫn nói.
“Nếu tôi cứ muốn chọn người thì sao?”, người nọ nói.
Lý Dục Thần chau mày.
Chị Mai uốn éo mông đi tới, kéo anh sang một bên, ngồi đối diện người nọ.
“Anh muốn tôi ăn cơm cùng hay uống rượu với anh?”
Người nọ nhìn chằm chằm bà chủ, mắt cũng chẳng chớp lấy một cái.
“Ô, trên mặt tôi có mọc hoa à?”, bà chủ yêu kiều hỏi.
Người nọ khen một tiếng: “Ai cũng nói Mỹ Nhân Châu có hiệu quả lưu giữ sắc đẹp, quả nhiên không giả!”
Sắc mặt chị Mai thay đổi, cười nói: “Mỹ Nhân Châu gì chứ, con lợn xấu xí ấy hả, chỗ chúng ta không có món này!”
Người nọ cười he he: “Đừng tưởng trốn tới nơi hẻo lánh này thì người khác không tìm được, Nhất Chi Mai!”
“Anh là ai?”, chị Mai biến sắc.
Ông chủ Vương ngồi bên quầy rượu cũng tò mò nhìn sang hướng này, trên mặt vẫn là nụ cười.
Sư phụ Vinh và Tiểu Dương vén màn, đứng như thần giữ cửa trước phòng bếp.
Khác với Chu Húc, lần này trong tay sư phụ Vinh ngoài cái gáo thì còn cầm theo một thanh dao thái thịt.
Không khí trong tiệm trở nên vô cùng kỳ dị.
Lý Dục Thần lặng lẽ lùi vài bước tới bên cạnh Đinh Hương để bảo vệ cô ấy.
Người nọ lại làm như không thấy những thay đổi trong tiệm, cười ha ha nói.
“Căng thẳng gì chứ, tôi chỉ là một thực khách tới ăn thôi!”
Sau đó gã cầm lấy menu, xem một hồi mới nói: “Bán cho tôi một phần đậu hũ bát trân và một chén cơm tẻ”.
Chị Mai gật đầu với sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh hiểu ý, quay trở lại phòng bếp với Tiểu Dương.
Chỉ chốc lát sau, đậu hũ bát trân đã được bưng lên.
Người nọ nếm thử một miếng rồi chẹp miệng, gật đầu nói: “Không sai, là mùi vị này! Không ngờ tôi còn có thể ăn đậu hũ bát trân chính tông ở thành phố Hoà”.
Sau đó gã bắt đầu ăn cơm.
Người này ăn rất chậm, một miếng tàu hũ, một miếng cơm, ăn rề rề từng chút một.
Chị Mai ngồi yên lặng đối diện gã, lẳng lặng chờ gã ăn xong.
“Bao nhiêu tiền?”, người kia hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.