Chị Mai đáp: “Không bao nhiêu đâu, coi như tôi đãi!”
Người nọ không khách sáo: “Tôi không được ăn tàu hũ bát trân chính tông nhiều năm rồi, chỉ dựa vào món ăn này, hôm nay tôi không làm khó cô!”
Chị Mai đáp: “Vậy thì tôi cảm ơn nhưng anh cũng nên nói cho tôi biết anh là ai, tại sao tới đây?”
“Tôi là Vương Tông Sinh!”
Nghe thấy tên đối phương, sắc mặt chị Mai hoàn toàn thay đổi: “Tông sư Thái Cực Nam Phái!”
Trong lòng Lý Dục Thần hơi chấn động, nhớ tới Hồng Thiên Thành theo bên cạnh chú Minh bị mình đánh bại ở quán bar Lam Kiều, chẳng phải là chưởng môn của Thái Cực Nam Phái tại thành phố Hoà sao?
Châu Na từng nhắc nhở anh là Hồng Thiên Thành đã xin giúp đỡ từ phía sư môn, Thái Cực Nam Phái có thể sẽ phái người lợi hại hơn tới, dặn anh cẩn thận một chút.
Nhìn dáng vẻ người này, rõ ràng là tới vì chị Mai…
“Ha ha, chẳng qua là bạn bè trong giới giang hồ quá coi trọng mà thôi”, Vương Tông Sinh cười nói: “Thái cực quyền làm gì có chuyện phân nam bắc? Về phần tông sư thì tôi lại càng không dám nhận, ở tỉnh Nam Giang này chỉ có hai người được công nhận là tông sư thôi”.
Chị Mai nói: “Tôi chưa bao giờ có dính líu gì đến phái Thái Cực, không biết tại sao anh Vương lại đến đây?”
Vương Tông Sinh nói: “Tôi đến thành phố Hòa để làm một số việc, tình cờ được một người bạn cũ ủy thác đến chuyển một tin nhắn cho chị”.
“Ồ, không biết bạn cũ của anh có phải là…?”
“Liễu Kim Sinh”.
Khi chị Mai nghe thấy cái tên này thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Ngay cả sắc mặt của ông chủ Vương đứng phía sau quầy cũng trở nên cứng ngắc.
“Bạn cũ của tôi nói rằng những thứ đồ ăn cắp chung quy cũng không phải là của mình, hy vọng chị có thể trả chúng về chỗ cũ”.
Chị Mai khẽ cắn môi nói: “Đồ đó cũng không phải là của hắn, dựa vào đâu bắt tôi phải trả lại?”
Vương Tông Sinh nói: “Muốn trả hay không là tùy ở chị, tôi chỉ là người đưa tin mà thôi. Bởi vì được ăn một bát đậu hũ Bát Trân miễn phí nên tôi mới nhắc nhở chị, đồ vật có giá trị đến đâu thì cũng chỉ là đồ vật. Người ta đã mang tội cho bạn nhiều năm như vậy,Người ta đã thay chị mang tội nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ yêu cầu chị trả lại mà thôi”.
Chị Mai trầm mặc, không nói gì.
Vương Tông Sinh đứng lên: “Được rồi, lời đã nói xong, tôi đi trước đây”.
Chị Mai đột nhiên hỏi: “Liễu Kim… Liễu tông sư làm sao biết tôi ở đây?”
“Người đó vẫn luôn biết”.
Vương Tông Sinh thở dài, bước ra khỏi quán rồi biến mất vào màn đêm.
Chị Mai thẫn thờ ngồi đó không nhúc nhích.
Lý Dục Thần nhìn thấy nước mắt trong mắt bà ta.
Ông chủ Vương khôi phục nét tươi cười đi tới, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của chị Mai, ông ấy mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ thở dài quay lại quầy.
Sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp, tay cầm vá, không nói được một lời.