Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 302:




Lý Dục Thần dùng đũa, gắp mỗi thứ một ít bỏ vào đĩa, lại thêm xúc thêm ít cơm, biến cái đĩa thành cơm trộn.
Sau đó múc chén canh bưng tới chỗ bồn hoa.
Đặt chén canh lên thành bồn hoa, mình thì bưng đĩa cơm ngồi xuống đó bắt đầu ăn.
Trần Văn Học cảm thấy thú vị nên cũng bắt chước anh, làm một phần, ngồi xổm xuống bên cạnh anh cùng ăn.
Là người đại diện quyền quý của Thân Châu, xem việc thưởng thức hết tất cả món ngon vật lạ, chơi hết tất cả người đẹp trên đời là nhiệm vụ của mình, đây cũng là lần đầu tiên cậu ba nhà họ Trần thưởng thức món “cơm Pháp trộn” thế này”.
Nhìn thấy cảnh đó, tâm lý Trương Căn Mậu gần như sụp đổ.
Ông ta hận không thể đánh cho con trai mình một trận tơi bời.
Nhưng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy nỗi nhục nhã của anh ta, thì Trương Căn Mậu chỉ thở dài một hơi.
Con không dạy là lỗi của người làm cha!
Lại một chiếc xe lao nhanh tới.
Lâm Thu Thanh từ trên xe bước xuống, thấy trước của khách sạn đông người như thế thì chẳng hiểu mô tê gì.
Đến gần thấy được thì suýt chút nữa giật thót tim.
Cứ tưởng Lý Dục Thần đến đây cố chữa ngựa chết thành ngựa sống mà thôi, căn bản cũng không ôm hy vọng gì.
Nhưng lúc này, Lý Dục Thần lại đang ngồi cùng với cậu ấm nhà họ Trần, mỗi người một cái đĩa to, ngồi chồm hổm dưới đất ăn cơm.
Trông có vẻ đang trò chuyện với nhau rất vui.
Cảnh tượng đó, Lâm Thu Thanh nhìn thế nào cũng thấy có hơi ảo.
Trước mắt bao người, ăn một đĩa cơm trộn kiểu Pháp bên vệ đường thế này, Trần Văn Học lại cảm thấy rất mỹ mãn.
Dù cha con nhà họ Trương có níu kéo đến mức nào đi nữa, thì Trần Văn Học cũng bảo quản gia trả phòng tổng thống ở khách sạn Hải Châu.
Sau đó lái chiếc Bugatti Veyron của mình chở Lý Dục Thần nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Mọi người trước cửa khách sạn vẫn chìm trong sự im lặng đầy ăn ý.
Như thể bão táp sắp sửa kéo tới, tất cả mọi người đều cảm nhận được thứ áp lực khó nói thành lời.
Chỉ có Lâm Thu Thanh là lòng đầy bất ngờ hào hứng, thậm chí còn có xúc động muốn hát vang một khúc thật to.
Về những nhục nhã đã phải chịu trước đó, ông ta không quên, nhưng so với những lợi ích sắp tới, những thứ đó cũng chẳng đáng là gì.
Là một người lái tàu đầy lý trí của cả tộc, ông ta biết rõ, làm ăn thất bại mới là nỗi sỉ nhục lớn nhất.
Một khi gia nghiệp suy tàn, nỗi nhục nhã sắp ập tới không chỉ với mình ông ta mà cả con cháu đời sau nữa.
Lâm Thu Thanh ngẩng đầu lên nhìn trời.
Đêm có trăng có sao, đúng là một ngày tươi đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.