Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 374:




Lý Dục Thần rút ra bốn cây kim bạc từ trong hộp ra, nói với Cao Tử Hạng: “Đỡ vợ ông vậy”.
Cao Tử Hạng liền đi đến bên kia giường, đưa tay đỡ bệnh nhân từ phía sau lưng.
Bởi vì bệnh nhân giống như mắc chứng nhiễm lạnh, toàn thân không có sức lực, không thể nào ngồi được, vì vậy y tá ở bên cạnh cũng đi lên hỗ trợ mới đỡ người bà Cao dậy.
Lý Dục Thần vội vàng cắm ba cây kim bạc vào huyệt Phong Trì và huyệt Phong Phủ sau gáy bà Cao.
Sau khi kim bạc vào huyệt, anh nhẹ nhàng vân vê vài cái, càng vê càng sâu, về sau toàn bộ kim bạc đều chìm vào trong gáy.
Cao Tử Hạng nhìn mà mồ hôi chảy chảy ròng, ông ta chưa từng nhìn thấy phương pháp châm cứu nào như vậy.
“Cậu, cậu Lý, kim này có phải đâm sâu quá không?”, ông ta nghi ngờ hỏi.
Lý Dục Thần không nói gì, chỉ dùng ba ngón tay ép đuôi kim, tiếp tục vê nhẹ.
“Ông Hồ, ông nhìn…”, Cao Tử Hạng lo lắng Lý Dục Thần làm bậy, nhưng lại không dám cử động, kim này đang đâm vào đầu vợ mình, nhìn thôi cũng sợ.
Hồ Sư Ước nhíu chặt mày, trong mắt lộ chút kinh ngạc và nghi ngờ.
“Cậu Lý…”
Ông ta đang muốn nói, chợt thấy Lý Dục Thần nhấc tay, vỗ một phát vào sau lưng bà Cao.
Cơ thể bà Cao đột nhiên nghiêng về phía trước, há miệng, ba cây kim bạc sau gáy đột nhiên bắn ngược ra, hóa thành ba chấm ánh sáng bạc, bắn về phía Lý Dục Thần.
Cùng lúc đó, trong miệng bà Cao bay ra một hư ảnh nhanh như chớp bay ra ngoài cửa.
Lý Dục Thần nghiêng đầu tránh ba cây kim bạc.
Đầu ngón tay bên trái bắn ra chiếc kim bạc thứ tư giấu trong tay.
Đoàng một tiếng, hư ảnh kia liền bị kim bạc đóng lên cửa.
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, lúc này bà Cao liền hự một tiếng, ngay sau đó liền ho khan.
Theo tiếng ho khan, cơ thể bà ta run rẩy.
Những người bên cạnh trợn tròn mắt, bệnh nhân bị chứng nhiễm lạnh, cơ thịt không có sức, dù ho khan cũng không thể dẫn đến phản ứng cơ thể như vậy.
Nghĩa là chức năng thần kinh truyền đạo của bà ta đang hồi phục.
Cao Tử Hạng vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi đến vỗ lưng vợ mình: “Quế Hà! Quế Hà!”
Lý Dục Thần nói: “Đầu tiên đừng động vào, để bà ấy nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, lâu vậy rồi nên thần kinh và bắp thịt cũng cần thời gian khôi phục”.
Cao Tử Hạng đâu còn dám không tin lời Lý Dục Thần nữa, vội vàng đặt vợ Khương Quế Hà của mình xuống, sau đó im lặng đứng sang một bên, chờ chỉ thị tiếp theo của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần đứng lên, chậm rãi đi tới cửa.
Trên khung cửa, kim bạc đang cắm một con rắn mà không giống rắn màu xám xanh, thứ giống như sâu mà không phải sâu, vẫn còn đang giãy giụa.
Mọi người nhìn thấy, tim đập rộn lên, nghĩ đến thứ này vẫn luôn ở trong cơ thể người bệnh liền cảm thấy buồn nôn.
“Đây rốt cuộc là thứ gì?”, Cao Tử Hạng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.