Cuối cùng Từ Thông dừng tay, dù sao cũng là con trai, trong lòng cũng đau, nhưng nghĩ đến cơn giận lôi đình của Lý Dục Thần ở thành phố Cô, toàn thân ông ta run lạnh, lại nhìn con trai, cơn giận lại nổi lên.
Từ Hiểu Bắc thấy bố đã dừng tay, không phục nói: “Bố, con bảo Lâm Mộng Đình uống rượu cũng không có ác ý, mọi người đều là bạn học, làm quen chút thôi. Còn về Lý Dục Thần, anh ta là cái thá gì, một tên dựa vào đàn bà, ăn bám, lại nói con không có tư cách uống rượu với anh ta. Chỉ với câu nói này, con đánh gãy một chân của anh ta cũng là nhẹ rồi”.
Khuôn mặt của Từ Thông soạt một cái trắng bệch, toàn thân như rơi vào hầm băng.
Vừa nãy còn mềm lòng, bây giờ trái tim đông đến rắn chắc, cơn giận không tên sôi sùng sục.
Ông ta hận không thể xé rách cái miệng của Từ Hiểu Bắc, lật cái vỏ não của gã lên, xem bên trong chứa cái gì.
Ông ta không hiểu, mình cả đời anh minh, sao lại sinh ra thằng con trai hồ đồ như vậy.
Mình đã diễn kịch đến mức này, lại còn không hiểu?
Bỗng nhiên, Từ Thông nhìn thấy tử thần trốn trong góc cười chế nhạo, trắng đen vô thường bay bay ngoài cửa sổ.
Thằng con hại bố này!
Từ Thông khó khăn quay người như cương thi, đi đến trước mặt Lý Dục Thần, khom người, nói:
“Xin lỗi, cậu Lý, tôi đã sinh ra thằng con khốn khiếp, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo với nó, coi như con chó sủa mấy tiếng với cậu đi!”
Mọi người trong cả phòng Vọng Hồ đều chấn kinh.
Họ không dám tin vào con mắt và đôi tai của mình.
Từ Thông Giang Đông, lại xin lỗi Lý Dục Thần một cách hèn mọn như vậy.
Có người khẽ vỗ vào mặt mình, có người véo mạnh đùi của mình.
“Vãi, không phải tôi nằm mơ chứ? Mẹ kiếp, đây là thế giới chân thực ư?”
Cho đến lúc này, cuối cùng Quan Nhã Lệ mới phản ứng lại, vữa nãy Lý Dục Thần không phải gọi cho ai khác, mà chính là gọi cho Từ Thông.
Trong lúc Quan Nhã Lệ chấn hãi trong lòng, đồng thời tràn đầy hiếu kỳ.
Đôi mắt đẹp lướt nhìn sang Lý Dục Thần, không hiểu rốt cuộc cậu thanh niên này có ma lực gì, có thể khiến đại lão như Cao Tử Hạng và Từ Thông cung kính với cậu ta.
Còn Từ Thông và Cao Tử Hạng lại khác, trong sự cung kính, còn có kinh sợ cực độ rõ ràng.
Lý Dục Thần, rốt cuộc là ai?
Quan Nhã Lệ thầm hỏi trong lòng.
Lý Dục Thần cười nói: “Ông Từ đến nhanh thật, đã là con trai của ông, thì giao cho ông tự quản giáo. Mọi người từ từ nói chuyện, tôi đi trước đây”.
Nói xong liền đứng lên, vỗ hai tay, gọi Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, định rời đi.
Từ Thông hoảng sợ, rõ ràng là không hài lòng mà.
“Cậu Lý xin dừng bước!”
Từ Thông gọi Lý Dục Thần lại.
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn Từ Thông hỏi: “Sao thế, ông Từ còn có chuyện gì?”
Từ Thông nhìn xung quanh, đi đến trước mặt một bảo vệ, cướp lấy một cái dùi cui thu gọn trong tay bảo vệ, quay người đến trước sofa, đối diện với Từ Hiểu Bắc.