Thực lực mà Lâm Thiếu Bình thể hiện ra khiến anh có chút lo lắng, nếu Thiên Nhẫn Tông phái ra cao thủ cấp đột nhẫn, lại dùng nhẫn thuật đánh lén, sợ rằng nhà họ Tiền sẽ thiệt lớn.
Tiền Khôn cười nói: “Tôi biết thân thủ của cậu em Lý lợi hại, lúc cần thiết, tôi tự khắc sẽ mời cậu em ra tay. Nhưng ở Tiền Đường, nhà họ Tiền vẫn không đến mức bị mấy tên sói đó dọa sợ. Đi thôi, cậu em, hôm nay tôi mời cậu uống rượu, chúng ta không say không về”.
Trong lòng Lý Dục Thần còn nhớ đến Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, tuy đã trải qua tiệc đón tân sinh viên, sau này ở trường học có lẽ không ai dám chọc vào họ, hơn nữa hôm nay còn có Từ Thông ở đó, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Nhưng ai biết Viên Thế Kiệt liệu có giở trò gì không?
Không đi xem một cái, anh không yên lắm.
Viên Thế Kiệt…
Nên cho người nhà họ Viên nhớ kỹ cả đời rồi.
Lý Dục Thần vốn không muốn động đến nhà họ Viên sớm như vậy.
Nhà họ Viên là một trong ba thế gia Tiền Đường, nhưng không bằng nhà họ Triệu và nhà họ Tra ở thành phố Hòa, đến nhà đánh một trận, đương nhiên sảng khoái, nhưng chưa chắc có thể có được kết quả như Lý Dục Thần mong muốn.
Anh muốn lợi dụng nhà họ Viên để làm bước nhảy vọt, tạo ra hào môn thuộc về mình, hào môn họ Lý.
Nhà họ Viên là con cá voi, hiện giờ tập đoàn Kinh Lý vẫn chỉ là con cá nhỏ.
Lý Dục Thần muốn dùng con cá nhỏ này ăn thịt con cá voi nhà họ Viên.
“Ông anh, tôi còn có việc quan trọng, tôi ghi nhớ bữa rượu này rồi, lần sau chúng ta uống hết mình”.
Lý Dục Thần nói xong liền cáo từ người nhà họ Tiền.
Tiền Khôn cũng không níu giữ chỉ nói với anh, sau này bất kẻ anh làm gì, chỉ cần lên tiếng, trên dưới nhà họ Tiền nhất định hỗ trợ hết sức.
Lý Dục Thần đang định đi, bỗng nghe Tiền Hân Đồng gọi lại: “Khoan đã!”
Lý Dục Thần nhìn cô ta: “Cô Tiền có việc gì?”
“Anh đợi tôi một chút”.
Tiền Hân Đồng đột nhiên chạy ra ngoài.
Hoa hòa thượng sầm mặt, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần hằm hằm vô cùng.
Một lát sau, Tiền Hân Đồng quay lại, trong tay cầm một túi tài liệu.
Cô ta mở túi trước mặt Lý Dục Thần, lấy ra một sấp văn kiện từ bên trong.
“Tôi tự nguyện đánh cược tự chịu trách nhiệm, ở đây là tất cả tài sản cá nhân của tôi, tôi có hai căn nhà, ba mươi triệu tiền mặt, và cổ phiếu trước tính sáu trăm triệu, còn có…”
Tiền Hân Đồng cau mày, cắn môi, lồng ngực phập phồng, đóa hoa đào lóe lên dị thường.
“Còn cả cả tôi, sau nà cũng là của anh!”
Lý Dục Thần hơi ngẩng người nói: “Tôi đã có vợ chưa cưới rồi”.
Khẽ lắc đầu, rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Tiền Hân Đồng nhìn bóng lưng của Lý Dục Thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, muốn khóc khó hiểu.
Nhưng tính cách quật cường không cho phép cô ta rơi nước mắt.