Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 658:




“Quyết đấu thì quyết đấu! Chết một rồi, A Mai cũng đỡ phải khó xử”, ông chủ Vương cũng đứng dậy, mặt vẫn còn nụ cười.
“Hai người đủ rồi đấy!”, chị Mai lạnh mặt lên tiếng nói.
Thấy chị Mai tức giận, hai người đàn ông cũng rén, ngọn lửa trong người cũng biến mất, ngây ngô cười với chị Mai.
“Chúng tôi nói đùa thôi mà, A Mai đừng tưởng thật nhé”.
“Đúng đó, chúng tôi đùa giỡn với nhau quen rồi, cũng nhiều năm như vậy rồi chắc A Mai cũng biết…”
Một màn đó, khiến mọi người đang nhìn đều trợn mắt há hốc miệng.
Lý Dục Thần thì đã thấy nhiều lúc ở quán cơm rồi nên không quan tâm.
Sắc mặt chị Mai dịu đi, nói: “Chuyện này đã trôi qua nhiều năm rồi, chưa chắc Trương Điên còn nhớ một người như ông tồn tại. Thủ đô lớn như vậy, chỉ cần ông không gióng trống khua chiêng thì sao ông ta biết ông đến thủ đô.
Sư phụ Vinh nói: “Yếu Môn đông người, nói không chừng lại bị tên ăn mày nào đó nhận ra”.
“Nhận ra thì nhận ra thôi, sợ cái quần què!”, ông chủ Vương thích khinh bỉ sư phụ Vinh thật, nhưng khi đối ngoại thì bọn họ vẫn đứng cùng một chiến tuyến: “Cùng lắm thì, ông đây chết cùng ông vậy!”
Chị Mai cũng nói: “Đúng đó, cùng lắm thì cùng chết thôi. Huống chi…”
Chị ta nhìn Lý Dục Thần một cái, lại nuốt lời định nói vào trong.
Ngày hôm đó, chị ta tận mắt nhìn thấy Lý Dục Thần tay cầm tia sét, đánh chết thuật sĩ Nam Dương, lại thoải mái giúp bọn họ trừ cổ.
Nhưng Tông Sư là đỉnh cao của võ đạo, Lý Dục Thần có thể thắng được Trương Điên không? Trong lòng chị ta cũng không chắc.
Lý Dục Thần hiểu được ý chị Mai, mỉm cười nói: “Nếu quán cơm đã có người trông coi, thì cùng đi thôi. Cũng không cần thiết phải trốn tránh mãi thế, cần gì thì cứ làm thôi. Không có ai nhận ra thì thôi, nếu bị Yếu Môn nhận ra thì chúng ta cũng nhân cơ hội này gặp Trương Điên”.
Nghe Lý Dục Thần nói thế, sư phụ Vinh cũng không do dự nữa, bèn xác định lộ trình.
Trước khi đi, Mã Sơn đột nhiên hỏi xem có thể cho Trương Diễm Diễm theo cùng không, để dễ dàng dẫn đường chỉ nhà, tránh tìm nhầm.
Lý Dục Thần biết, Mã Sơn muốn tìm cái cớ để dẫn Trương Diễm Diễm ra ngoài giải sầu, giúp cô ta chữa lành tâm hồn bị tổn thương.
Anh cảm thấy ý này cũng không tệ, có Trương Diễm Diễm theo cùng thì cũng có thể tìm đến nơi nhanh hơn.
Mặt khác, Trương Diễm Diễm cũng có hiểu biết nhất định về ngôi nhà đó, nói không chừng lại có tác dụng.
Cứ thế, một hàng sáu người bọn họ cùng đến thủ đô.
Tuy Lý Dục Thần được sinh ra ở thủ đô, nhưng lại không có bất kỳ kí ức nào về nơi này.
Nhưng, vừa bước lên mảnh đất thủ đô, anh lại có cảm giác quen thuộc đến lạ, như vừa gặp lại người bạn cũ.
Bọn họ tìm một khách sạn năm sao để thuê ba phòng.
Lý Dục Thần và Mã Sơn một phòng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương một phòng, chị Mai và Trương Diễm Diễm một phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.