“Cậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?”
Lý Dục Thần xoay người, thấy một người trông giống bức tượng trong miếu Hoàng Đại Tiên như đúc đứng dưới giàn hoa.
Lý Dục Thần suýt chút nữa bật cười.
Đạo hạnh của tên này được đấy, còn mạnh hơn cả Bạch Kinh Kinh, hóa hình được một nửa, nửa hư nửa thực.
Buồn cười nhất là cái dáng vẻ này chẳng những giống hệt miếu Hoàng Đại Tiên, quan trọng nhất là cho xin thêm chút máu thịt được không, chứ cái gì mà trông như bức tượng đang đi vậy.
“Không ngoan ngoãn ngồi trong miếu để hương nhang khói đi, ra ngoài đây làm gì vậy?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Đây là địa bàn của ta”.
Phất trần của Hoàng Đại Tiên run lên, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đáng tiếng là mặt không khác gì con tò he, hơn nữa còn trông giống lừa đảo, trông hết sức buồn cười.
“Đây rõ ràng là nhà tôi, sao lại thành địa bàn của mấy người vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nhà cậu?”, Hoàng Đại Tiên hừ lạnh: “Cậu họ gì?”
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
Hoàng Đại Tiên lặng người đi một lúc, mượn ánh trăsng để quan sát anh một lát, bỗng nhiên nhướng mày quát: “Hai mươi năm trước nhà họ Lý đã không còn người rồi, ở đâu ra thằng nhóc giả mạo người nhà họ Lý, muốn chết hả!”
Dứt lời, phất trần vung lên, sợi phất trần bỗng dài ra, lặng lẽ mang theo hơi thở của ăn mày quấn lấy Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng nghiêng người, giơ tay bắt lấy phất trần.
Hoàng Đại Tiên cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, sợi tơ trên phất trần bỗng dài ra thêm mấy tấc, quấn lấy cổ tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng giật mình, tiểu yêu này có pháp lực không tệ, chắc là cũng tu hành nhiều năm rồi, có thể nó biết chuyện xảy ra năm đó.
Anh vẫn bình tĩnh, mặc cho phất trần kéo bay về phía Hoàng Đại Tiên.
Đến gần thì Lý Dục Thần đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì anh phát hiện trên người Hoàng Đại Tiên có chút ma khí, lúc nãy do yêu khí che lấp nên anh mới không phát hiện.
Tại sao trên người yêu quái lại có ma khí?
Chỉ có một khả năng, đó là nó tu luyện ma công.
Chẳng lẽ nó có liên quan đến án diệt môn của nhà họ Lý năm đó, chính là bóng ma mà anh gặp được ở Tiền Đường?
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần cũng không do dự nữa, cổ tay đảo qua, cầm sợi phất trần, pháp lực chạy dọc theo sợi phất trần, tay kia thì vươn ra khóa cổ Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên giãy dụa mấy cái vẫn không thoát được, dáng vẻ sợ hãi, không ngờ mình chỉ mới đánh một chiêu đã bại.