Trận pháp thông thường, đều vận hành dựa vào linh lực tự nhiên của vật liệu tạo nên trận pháp hoặc là của địa khí.
Trận pháp hộ sơn của Bạch Vân Quan cũng như vậy.
Nhưng đã có ba con khỉ đá, vận hành trận pháp hộ sơn có thể không động đến địa khí, mà cần nhân khí vận hành.
Du khách ra vào không ngớt, trong lúc sờ khỉ đá, gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp trong lòng và tín ngưỡng với thần tiên vào đó, hình thành trường năng lượng đặc biệt.
Trận pháp đã duy trì những năng lượng này, lại mượn những năng lượng này duy trừ vận hành trận pháp.
Thủ đô là nơi đặc biệt, dưới chân thiên tử, động đến địa khí ở bất kỳ đâu, cũng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, còn Bạch Vân Quan mượn nhân khí vận hành đại trận hộ sơn, vừa khéo tránh xung đột với địa khí hoàng gia.
Ban đầu người thiết kế trận pháp này chắc chắn là cao nhân.
Lý Dục Thần cảm khái nói, bỗng nhiên động trong lòng, nghĩ đến điều gì.
“Thần tiên vốn không rõ ở đâu, chỉ để lại khỉ đá trong quan…”
Anh niệm đọc hai câu ngạn ngữ này.
Khỉ đá, khỉ đá, trong thuật ngữ đạo gia, khỉ đại diện cho tâm, tâm vượn ý ngựa chính là vậy.
Ba con khỉ đá, chẳng phải nói người thế gian ba tâm hai ý sao?
Cho nên “Thần tiên vốn không rõ ở đâu, chỉ để lại khỉ đá ở trong quan”, là nói với mọi người, trong quan này đâu có thần tiên gì, chỉ có người phàm ba tâm hai ý ư.
Cuộc đời đầy những phiền não, đều vì tâm bất định, chí ở bốn phương.
Muốn làm thần tiên, thì phải cắt đứt ba tâm, loại bỏ hai ý, gọi là chém tâm vượn, cắt ý ngựa.
Ừm, đã có ba con chỉ đại diện cho ‘ba tâm’, thì cũng nên có hai con ngựa đại diện cho ‘hai ý’.
Lý Dục Thần tìm kiếm trong quan, quả nhiên tìm được hai con ngựa đá, cũng ở chỗ không nổi bật, nhưng anh có trận pháp làm manh mối, tìm ra cũng không khó.
Chỉ là hai con ngựa đá này không có dấu hiệu được con người sờ, vừa nãy cũng không nghe thấy hướng dẫn viên nhắc đến, có lẽ du khách cũng không biết.
Lý Dục Thần hiểu được hàm ý trong đó, cười thầm trong lòng.
Người thiết kế này không những là cao nhân, mà còn là người tuyệt vời!
Lúc này, có người đi đến bên cạnh anh, đứng ngang hàng với anh, cũng nhìn ngựa đá trước mặt, lẩm bẩm nói: “Thú vị, thật thú vị!” .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Lý Dục Thần nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người nước ngoài tóc đỏ cao lớn.
Người nước ngoài cũng quay đầu nhìn anh, nói: “Văn hóa Hoa Hạ, đúng là bác đại tinh thâm”.
Lý Dục Thần cười nói: “Đúng thế, bác đại tinh thâm”.
Đang định quay người rời đi, người nước ngoài lại đưa tay về phía anh: “Tôi tên là Adam, phải gọi đạo hữu thế nào?”
“Đạo hữu?”, Lý Dục Thần bất giác thấy buồn cười: “Chỉ có giữa tu sĩ đạo gia mới gọi nhau là đạo hữu”.
Adam: “Tôi là tu sĩ của Trung Phu Quan ở Los Angeles, đạo hiệu Thích Thành Tử”.
Lý Dục Thần ngẩn người, hơi bất ngờ, người nước ngoài này lại là đạo sĩ.