Tưởng Tuyền Lâm này, coi thường người khác quá rồi!
Lý Dục Thần đoán rằng, Liên Thành vốn không phải là đối thủ của Adam.
Tuy Adam cũng nhìn ra, nhưng trước khi anh ta vào đã cho rằng đạo sĩ trong Bạch Vân Quan đều là cao thủ, lại thêm những lời của Tưởng Tuyền Lâm vừa nãy, khiến anh ta cho rằng Liên Thành đang giấu thực lực, có lẽ trong chiêu thức nhẹ nhàng này ẩn giấu sát chiêu lợi hại gì.
Adam không dám sơ suất, vận chân khí chu thiên, cũng đẩy ra một chưởng.
Một luồng pháp lực mạnh bắn ra cùng với chưởng phong của anh ta, như sóng dữ đập bờ, ào về phía Liên Thành.
Vẻ mặt Tưởng Tuyền Lâm biến sắc, vội vàng ra tay, nhưng đã muộn một bước.
Pháp lực của Adam và Liên Thành đã đập vào nhau.
Cơ thể của Liên Thành bay đi như cánh diều đứt dây, phun ra một ngụm máu tươi trong không trung.
Tưởng Tuyền Lâm bay lên đỡ lấy Liên Thành, đặt lưng của anh ta đến dưới đất, truyền chân khí vào cơ thể Liên Thành.
Liên Thành ho dữ dội, hồi lâu mới đỡ dần, sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết nội thương hay là hổ thẹn.
“Sư tôn, con thua rồi, xin sư tôn trừng phạt”, Liên Thành cúi đầu nói.
“Không trách cậu!”, Tưởng Tuyền Lâm sầm mặt, nhìn sang Adam, tức giận nói: “Sao cậu lại ra tay mạnh như vậy? Tàn nhẫn độc ác như vậy, đâu phải là tâm tính của tu đạo!”
Adam khó tránh lúng túng, nói: “Tôi không ngờ anh ta yếu như vậy, vừa nãy tôi chỉ dùng ba phần công lực”.
Anh ta giải thích như vậy, chẳng thà không giải thích.
Với Tưởng Tuyền Lâm, đúng là khiêu khích!
“Hừ, một đạo sĩ đến từ nước ngoài như cậu, lại dám ngông cuồng, thực sự coi Bạch Vân Quan không còn ai sao?”
Lý Dục Thần cho rằng Tưởng Tuyền Lâm muốn đích thân ra tay.
Đường đường một giám viện Bạch Vân Quan, ra tay với một đạo sĩ nước ngoài, bất kể thắng thua, nói ra cũng không dễ nghe.
Anh muốn khuyên vài câu, nói: “Tưởng đạo trưởng, có lẽ đạo hữu Thích Thành Tử không có ác ý, anh ta chỉ là hơi thẳng thắn thôi…”
Anh còn chưa nói xong, đã bị Tưởng Tuyền Lâm cắt ngang.
“Ở đây không đến lượt cậu lên tiếng”, Tưởng Tuyền Lâm vẫn coi Lý Dục Thần là hướng dẫn tùy tùng của Adam, lạnh giọng nói: “Vì mấy đồng tiền, dẫn theo một người nước ngoài đến khiêu chiến đạo trường Hoa Hạ, cậu cũng xứng làm người Hoa Hạ!”
Lý Dục Thần đúng là cạn lời, thế này là sao chứ, đầu óc Tưởng đạo trưởng này cũng có vấn đề rồi.
“Tưởng giám viện, tôi không nhận tiền của Adam, tôi vừa mới quen biết anh ta”.
“Vậy cậu đến nội viện làm gì? Không biết nơi này cấm người không nhiệm vụ sao?”
“Tôi đến gặp quan chủ đạo trưởng Vương Sùng Tiên của các ông”.
Tưởng Tuyền Lâm ngẩn người: “Cậu tìm Vương quan chủ làm gì?”
Lý Dục Thần nói: “Tôi là đệ tử Thiên Đô, được biết ở nước ngoài có dị giáo gây bất lợi cho Huyền Môn Hoa Hạ, đặc biệt đến thông báo”.