Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 703:




“Ha ha, sớm nghe nói Nhất Đao Xuân có đồ đệ, được chân truyền khoái đao, tiếc rằng là một tên nhát gan, chúng tôi tìm bao nhiêu năm cũng không tìm được, không ngờ ông còn dám đến thủ đô. Đã đến rồi, hôm nay đừng hòng đi”.
Sư phụ Vinh cười ha ha: “Chỉ dựa vào mấy tên ăn xin các người, ngăn được tôi sao?”
Ngưu trưởng lão cười lạnh lùng nói: “Vinh khoái đao, đao của ông đủ nhanh, chỗ chúng tôi không ai ngăn được ông. Chúng tôi không ngăn ông, ông cứ việc đi. Nếu ông có thể ra khỏi thủ đô, ông đây cùng họ với ông!”
“Ông không sợ tôi giết hết các ông ư?”, sư phụ Vinh kinh hãi nói.
“Giết, cứ việc giết, đệ tử Yếu Môn nhiều vô kể, ông giết được hết thì giết”, Tôn trưởng lão nói.
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Lão Vinh, phí lời với đám ăn xin làm gì, một chưởng đập chết là được”.
Sư phụ Vinh lại cau mày.
Ông ta biết, hôm nay rắc rối lớn rồi.
Không phải vì sợ mấy tên ăn xin này, nhưng thân phận của ông ta bị lộ, sự việc hôm nay đã không phải là chuyện giữa Trương Diễm Diễm và Viên Khả Kiều rồi.
Mối thù giữa Vinh Môn và Yếu Môn, sớm đã là không chết không thôi.
Nơi này là thủ đô, giữa ban ngày ban mặt, ông ta không thể nào đại khai sát giới.
Còn tính cách của đám ăn xin Yếu Môn này, lại như cao da chó, ông ta chỉ giết hai trưởng lão bao tải cũng vô ích, ngược lại sẽ khơi lên mối thù chung của họ, dẫn đến nhiều tên ăn xin hơn.
Sư phụ Vinh quen biết Yếu Môn nhiều năm, biết rõ điểm khó giải quyết của đám ăn xin này.
Một khi vị vây chặt, thì đúng là không thoát thân nổi.
“Thế này đi, chúng ta làm giao dịch, thế nào?”, sư phụ Vinh nói.
“Giao dịch thế nào?”, Tôn trưởng lão hỏi.
“Tôi theo các ông đến tổng đàn Yếu Môn, các ông cử một người một đấu một với tôi, muốn đánh hội đồng cũng được, tóm lại, ân oán giữa Vinh Môn và Yếu Môn, hôm nay phải kết thúc”.
Sư phụ Vinh tỏ vẻ mặt hăng hái, dáng vẻ không quan tâm sống chết.
“Nhưng, các ông phải thả mấy người bạn của tôi, họ không liên quan đến Vinh Môn”.
“Tôi phỉ nhổ!”, đám ăn xin còn chưa đáp lại, ông chủ Vương đã mắng nói: “Họ Vinh kia, một mình không đi là sao hả, thể hiện anh hùng chắc? Nghĩ tôi sẽ cảm ơn ông hả? Ông đi cái gì hả? Cái gì mà tổng đàn Yếu Môn, chẳng phải là hang ổ đám ăn xin sao? Ông đi được thì tôi cũng đi được!”
Trong lòng sư phụ Vinh thấy ấm áp, ngoài miệng lại mắng nói: “Vương lão ngũ nhà ông, phát điên gì hả, tôi là người của Vinh Môn, có thù với Yếu Môn, ông đi làm gì? Nếu tôi chết, không phải vừa hay đúng ý ông, sau này cũng không còn ai tranh A Mai với ông hả, mau cút đi!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Không có ai tranh thật chẳng thú vị, tôi thích tranh với ông”.
“He, lão già bỉ ổi nhà ông! Chưa từng thấy ai bỉ ổi như ông!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông đi cùng tôi, A Mai làm thế nào?”
Nghe hai người họ mắng nhau, khoang mắt của chị Mai bất giác ươn ướt.
“Muốn đi thì cùng đi!”, chị Mai nói chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà…”
Bà ta bỗng vụt người, đến bên cạnh Viên Khả Kiều, đưa tay bóp cổ của Viên Khả Kiều.
Viên Khả Kiều kêu a một tiếng, cảm thấy trên cổ lạnh toát, mới phát hiện giữa ngón tay chị Mai giấu ám khí sắc nhọn.
“Chị… chị muốn làm gì?”, Viên Khả Kiều run rẩy nói: “Chị biết tôi là ai không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.