Một người là võ đạo tông sư, một người là bán tiên Toàn Chân.
Adam cảm thấy, chuyến đi đến Hoa Hạ lần này đúng là rất đáng!
Anh cũng càng kính phục Hoa Hạ, ngay cả một bang phái được thành lập từ đám ăn xin cũng có cao thủ như vậy, so sánh ra, những võ quán ở Los Angeles thực sự quá yếu!
Trương Điên thấy tình hình bế tắc, trong lòng hơi nhụt chí.
Dù sao đối phương dùng pháp lực, còn mình thì dựa vào chân khí thực sự.
Ông ta chưa từng tu thuật pháp, không biết loại nào tiêu hao lớn hơn, ít nhất bề ngoài, Kim Tam Mộc điều khiển kiếm từ xa có vẻ nhẹ nhàng hơn, gây áp lực lớn cho ông ta.
“Hây!”
Trương Điên hét lớn một tiếng, vung kiếm ra.
Đường kiếm này ngưng tụ công lực cả đời của ông ta.
Kiếm thanh phong bị ông ta đánh bay đi, múa loạn trong không trung.
Kim Tam Mộc cũng kinh ngạc, tuy lực của kiếm này lại đến mức đó, suýt nữa khiến phi kiếm của ông ta mất kiểm soát.
Võ đạo của thế gian đúng là cũng đáng học hỏi.
Nhưng chung quy vẫn là tu vi của mình chưa đủ, nếu sư huynh Vương Sùng Tiên có ở đây, sớm đã lấy được thủ cấp của Trương Điên bằng một đường kiếm.
Kim Tam Mộc gọi phi kiếm về, chỉ kiếm quyết.
Hai bên về lại chỗ ban đầu.
Trương Điên biết mình không lấy được lợi gì, nếu là cuộc chiến trạnh, thắng thua cuối cùng khó đoán, trừ phi mình dùng con tin uy hiếp Kim Tam Mộc, nhưng như vậy, lại thành kẻ địch của Bạch Vân Quan.
Đám đạo sĩ tự xưng chính nghĩa này, có lúc còn khó nhằn hơn tiểu quỷ, một khi nhận định anh là tà ma ngoại đạo, thì sẽ đeo bám đánh đến chết.
Trương Điên thu kiếm, nói: “Kim đạo trưởng, chuyện hôm nay là hiểu lầm, mấy người này uy hiếp con gái nuôi của tôi, xông vào tổng đàn của tôi, tôi mới muốn dạy cho chúng một bài học. Nếu tôi thực sự muốn giết họ, thì đã giết từ lâu rồi, việc gì phải bày đả cẩu trận. Đạo trưởng đã nói là bạn của ông, vậy tôi thả người là được. Hôm khác, tôi mang thuốc trị thương quý giá của cái bang đến Bạch Vân Quan thăm Kim đạo trưởng”.
Kim Tam Mộc thấy Trương Điên đã nhún nhường, nghĩ thầm chỉ cần cứu người về là được, nếu đấu thật, thắng thua cũng chưa rõ.
Bèn nói: “Đến Bạch Vân Quan thì không cần, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thì tốt”.
Trương Điên cười ha ha nói: “Xem ra Kim đạo trưởng không muốn làm bạn với tôi, tiếc quá”.
Kim Tam Mộc đang muốn nói bảo Adam đi giúp Lý Dục Thần cứu người, bỗng thấy Lý Dục Thần đứng lên.
“Kim đạo trưởng”, Lý Dục Thần nói: “Chuyện hôm nay không liên quan đến Bạch Vân Quan. Họ là bạn của Lý Dục Thần tôi, chuyện là chuyện của Lý Dục Thần tôi. Chuyện này do tôi tự quyết định, xin đạo trưởng đứng ngoài cuộc”.
Kim Tam Mộc hơi ngẩn người, gật đầu nói: “Cũng được, mời cậu Lý tự nhiên”.
Trương Điên hơi hiếu kỳ, tại sao Kim Tam Mộc lại ăn nói tôn trọng người thanh niên này như vậy?
Lúc ông ta nhìn sang bên đó, bỗng vô cùng kinh ngạc.
Ba người vừa nãy, rõ ràng đã thoi thớp thở, đặc biệt là hai người đàn ông, không chết cũng chỉ còn lại nửa hơi thở.