Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 728:




Lý Dục Thần không phải sợ ảnh ma, mà nghĩ đến một khả năng đáng sợ hơn khác.
Thứ đó chỉ là cái bóng, vô hình vô dạng, chỉ có nhập lên người khác mới có thể gây chuyện ác.
Anh không lo cho Mã Sơn, tuy Mã Sơn nóng tính, tuy thô, nhưng trên người có một luồng khí cuồn cuộn mạnh mẽ.
Cho dù đứng trước sự uy hiếp của cái chết, Lý Dục Thần cũng tin Mã Sơn sẽ không bán linh hồn của mình.
Nhưng Trương Diễm Diễm thì khác.
Trương Diễm Diễm chỉ là một cô gái bình thường, vừa mới gặp chuyện sốc nặng, còn chưa hồi phục, lại bị người ta xâm phạm lần nữa, rất dễ sinh ra tuyệt vọng.
Con người trong tuyệt vọng, linh hồn nhất định sẽ méo mó.
Ảnh ma rất có thể nhân cơ hội nhập vào, chiếm cơ thể của Trương Diễm Diễm.
Nếu là vậy, Mã Sơn cũng gặp nguy hiểm.
Lý Dục Thần cầm một lá bùa, ngón tay kết ấn, miệng đọc thần chú: “Càn khôn vô cực, đuổi theo!”
Trên lá búa phát ra một đường kim quang, khóa chặt ma khí sót lại trong phòng.
Sau đó lá bùa nhẹ nhàng bay đi như con bướm, đi theo mùi này rồi bay ra ngoài.
Lý Dục Thần cũng đuổi theo ra.
Bướm giấy ra khỏi nhà kho, rẽ vào một con đường nhỏ bên cạnh.
Trên hòn đá bên đường, Lý Dục Thần phát hiện vết máu.
Bướm giấy tiếp tục bay, xuyên qua ngoại ô phía Tây thủ đô, về hướng Bắc, ra khỏi Cư Dung Quan, qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong dãy núi mênh mông ngoài thành.

Trên một mảnh đất dài hoang vu có một tòa Phong Hỏa Đài cũ kỹ.
Nhìn từ xa, đây chỉ là một đống đất vàng, nhìn gần mới có thể cảm nhận được sự thê lương hoang vắng từ trong dấu vết năm tháng mưa gió ăn mòn trăm ngàn năm.
Phía dưới Phong Hỏa Đài có một hố lớn, có thể đi vào trong Phong Hỏa Đài, hơi giống hang động.
Trong động trải cỏ khô, Mã Sơn nằm bên trên, bên cạnh là bát sứ cũ, trong đó có nửa bát nước.
Trương Diễm Diễm ngồi bên cạnh Mã Sơn, đang giúp anh ta xoa bóp cung huyệt.
Bỗng phía sau có người nói: “Cơ thể cô chưa từng tu luyện, chỉ dựa vào ma pháp, không chữa được thương tích của anh ta đâu”.
Trương Diễm Diễm bỗng quay đầu, nhìn thấy Lý Dục Thần đứng ở cửa động, ánh nắng chiếu ra đường nét màu vàng trên người anh.
“Anh lại đuổi đến được thật!”, Trương Diễm Diễm dường như không bất ngờ lắm.
“Cô có ý để lại mùi, để tôi tìm đến phải không?”, Lý Dục Thần nói.
Trương Diễm Diễm không phủ nhận, đứng lên đi sang một bên.
Lý Dục Thần không do dự, ngồi bên cạnh Mã Sơn, truyền chân khí vào trong cơ thể Mã Sơn.
Mã Sơn bị thương rất nặng, không những xương rạn gãy, nội tạng cũng gần như hỏng hết, hơn nữa mất quá nhiều máu bị choáng sốc.
Cũng may Trương Diễm Diễm dùng thủ pháp ma đạo bảo vệ kinh mạch của anh ta, nếu không, cái mạng này sớm mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.