Lý Dục Thần nhịn không được bật cười: “Không cần dạy, đến cảnh giới đó tự nhiên sẽ biết”.
Lâm Vân liền hỏi: “Vậy phải mất bao lâu ạ?”
Lý Dục Thần trả lời: “Với tư chất của cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng một trăm năm”.
“Hả?”, khuôn mặt Lâm Vân uể oải: “Một trăm năm cơ ạ, cũng quá lâu rồi đi?”
“Tôi nói là nếu không có gì ngoài ý muốn”, Lý Dục Thần lặp lại.
“Vậy nếu em gặp tình huống ngoài ý muốn thì sao?”, Lâm Vân vui vẻ hỏi lại.
“Ngoài ý muốn là có khả năng cậu không sống tới một trăm tuổi”.
Lý Dục Thần nói xong thì tự cười haha, quay người đi vào nhà.
Đám người Mã Sơn và chị Mai đã ở trong phòng, thấy Lý Dục Thần trở về thì sôi nổi chào đón.
Nhất là chị Mai, liên tục hỏi này hỏi nọ, như thể sợ trên người anh thiếu mất một miếng thịt.
Lý Dục Thần cười nói: “Chị Mai, chị sắp lải nhải bằng mẹ của em rồi”.
Chị Mai lườm anh: “Không phải chị đang quan tâm đến cậu à!”
Lý Dục Thần đáp: “Tôi không sao, trái lại là mọi người, thân thể hồi phục thế nào rồi?”
Sư phụ Vinh vỗ vỗ ngực: “Không có việc gì cả, giờ khôn như rồng mạnh như hổ rồi!”
Lý Dục Thần cứ cảm thấy cách dùng từ này có vấn đề, quay sang nhìn ông chủ Vương, thế mà lần đầu tiên ông ấy không đấu võ mồm với sư phụ Vinh.
Tâm tình Mã Sơn khá sa sút.
Lý Dục Thần biết là bởi vì chuyện của Trương Diễm Diễm, anh không nói gì thêm, vấn đề về tâm lý này chỉ có chính anh ta mới vượt qua được.
Một lát sau, dì Tình gọi mọi người xuống ăn cơm.
Hôm nay sư phụ Vinh không xuống bếp, tất cả đều do dì Tình làm.
Ai ai cũng khen đồ ăn dì ấy làm ngon, có hương vị khác so với món của sư phụ Vinh.
Lúc bọn họ đang ăn, Thái Vĩ Dân đến.
Gã ta làm theo dặn dò của Mã Sơn, giúp Lý Dục Thần làm thẻ căn cước và điện thoại.
Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần vẫn mang theo vài phần cẩn thận.
Anh bảo gã ta ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.
Thái Vĩ Dân khoát tay lia lịa: “Không cần, không cần đâu, tôi chỉ đến đưa đồ cho cậu Lý thôi, sẽ đi ngay”.
Lý Dục Thần cười nói: “Toàn là người mình ngồi mâm này cả, đừng câu nệ, ngồi xuống ăn đi”.
Dì Tình đã lấy bát đũa cho gã ta.
Thái Vĩ Dân cảm thấy nơm nớp khi được quan tâm.
Trong lòng gã ta, Lý Dục Thần tồn tại giống như thần.
Mà mấy người đang ngồi đây là ai, gã ta đều rõ ràng.
Mã Sơn là anh em thân như ruột thịt của Lý Dục Thần, Lâm Vân là em vợ tương lai, ba vị kia cũng là đại lão tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Có thể ngồi ăn cơm cùng mâm với những người này, trong lòng Thái Vĩ Dân vừa thấy hồi hộp vừa thấy vinh quang.