Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 748:




Trong lòng Nhất Chi Mai uất ức, nên sinh ra chấp niệm, nhất định phải trộm Thất Trọng Bảo Hàm bằng được.
Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị, chọn đúng thời cơ, lại lần nữa lẻn vào phòng sách của Liễu Kim Sinh, có điều lần này lại bị Liễu Kim Sinh tóm được.
Liễu Kim Sinh vẫn thả bà ta, cũng nói với bà ta rằng, muốn trộm thì lúc nào cũng có thể đến, nếu có bản lĩnh trộm được thì ông ta tuyệt đối không truy cứu.
Sau đó Nhất Chi Mai nếm thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Liễu Kim Sinh bắt được.
Cứ thế thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thuộc, Nhất Chi Mai bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Liễu.
Bà ta vẫn có chấp niệm trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội, ngược lại hai người sinh ra cảm tình với nhau.
Nhưng vấn đề là, Liễu Kim Sinh là người thừa kế của nhà họ Liễu, sớm đã có hôn ước trong người, người kia cũng là thiên kim của gia tộc lớn tại thành phố Dũng.
Liễu Kim Sinh vì bà ta mà từ hôn đối phương.
Lần này chẳng những chọc giận đối phương, cũng chọc giận cả bậc cha chú trong nhà họ Liễu.
Sau khi người nhà họ Liễu biết được ngọn nguồn, bọn họ càng không có khả năng để một nữ tặc Lan Môn làm phu nhân gia chủ tương lai của nhà họ Liễu.
Dưới áp lực của gia tộc, Liễu Kim Sinh lựa chọn thoái nhượng.
Ông ta bảo Nhất Chi Mai chờ thêm mấy năm, chờ ông ta kế thừa vị trí gia chủ thì nhất định sẽ cưới bà ta.
Dưới cơn nóng giận, Nhất Chi Mai rời khỏi nhà họ Liễu, chạy đến đảo Cửu Long trên biển Hoa Đông, trộm bảo vật “Mỹ Nhân châu” của đảo chủ, cũng khắc xuống một chữ “Liễu”, còn để lại tín vật Liễu Kim Sinh thường dùng tại nơi đó.
Đảo chủ đảo Cửu Long giận dữ, sai người đến làm náo loạn nhà họ Liễu thành phố Dũng.
Liễu Kim Sinh vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng ông ta không giải thích, mà ôm hết mọi chuyện vào người.
Lúc ấy Liễu Kim Sinh đang ở ngưỡng cửa Tông Sư, trận chiến lớn với cao thủ đảo Cửu Long khiến ông ta hoàn thành đột phá.
Đảo chủ đảo Cửu Long ngại thế lực trên bờ của nhà họ Liễu lớn, lại có Tông Sư trấn giữ nên đành phải coi như không có gì.
“Tôi biết rồi, ngày hôm đó Vương Tông Sinh đến quán bảo chị trả lại đồ vật, hóa ra gã đang nhắc đến “Mỹ Nhân châu” chị trộm từ đảo Cửu Long”.
Lý Dục Thần nghe xong chuyện cũ chị Mai kể thì tổng kết lại.
Chị Mai gật đầu đáp: “Chính xác, đã bao nhiêu năm nay, Liễu Kim Sinh vẫn luôn cõng nỗi oan ức này thay chị. Ông ta làm như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ, mặc dù ông ta là Tông Sư, nhưng đảo chủ đảo Cửu Long cũng là Tông Sư. Nếu thật sự liều mạng thì hậu quả khó lường”.
“Chỉ vì một viên trân châu thì cũng không đến nỗi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi phỏng chừng người của đảo Cửu Long cũng biết không phải do Liễu Kim Sinh làm, đường đường một Tông Sư, đi đảo Cửu Long trộm một viên trân châu làm gì?”
Chị Mai lườm anh một cái: “Nếu không có giá trị gì, chị sẽ đi trộm sao?”
Lý Dục Thần cười đáp: “Không lẽ là dạ minh châu của Từ Hi thái hậu?”
“Không phải, có điều hạt châu này có lẽ còn thần kỳ hơn dạ minh châu một chút. Dùng hạt châu này chà sát mặt, có thể giúp khuôn mặt của người đó không già đi”, chị Mai nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Cậu xem dáng vẻ của chị đi, trông có già nua không?”
Lý Dục Thần cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.