Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 772:




Chỉ là châm du hồn có yêu cầu rất cao với người thi triển châm, không những phải y thuật cao siêu, còn phải có hồn lực cường mạnh hỗ trợ.
Nếu hồn lực không dủ, người thi triển châm sẽ hao cạn khí huyết, tinh thần khô mòn, cuối cùng hồn phách tiêu tan.
Cho nên mới gọi là châm du hồn.
Những người Đông Doanh này, đã tốn hết tâm cơ thiết kế ra trận cược này, tìm một người bệnh như vậy, sợ rằng không chỉ là vì tranh danh tiếng y đạo, mà muốn dẫn dụ Hồ Sư Ước sử dụng châm du hồn.
Hồ Sư Ước cũng vừa học được toàn bộ Thập Tam Châm, với năng lực tu vi hiện giờ của ông ta, muốn thi triển châm pháp này, vô cùng khó khăn, nếu cố cưỡng thi triển, cuối cùng chắc chắn hồn phách tiêu tan.
Vì danh tiếng Hoa Hạ, ông ta quyết định, liều thôi!
Không thể nào thua người Đông Doanh!
“Cô Tiền, cô lui đi, để tôi thử”.
Hồ Sư Ước tiến lên một bước, cả người tràn đầy chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh.
“Ông Hồ sắp ra tay rồi!”
“Cuối cùng ông Hồ cũng ra tay rồi, người Đông Doanh thua chắc rồi!”
“Vậy cũng chưa chắc, tên tam cao đó nói một tiếng nữa sẽ lành lặn, bên này còn chưa bắt đầu chữa cơ!”
“Ấy, đều trách cô gái đó gây chuyện làm loạn, làm lỡ việc lớn!”
“Đúng thế, cô gái này ở đâu ra, không hiểu chuyện như vậy!”
“Các người đừng ồn ào nữa, xem ông Hồ chữa thế nào đi”.
Mọi người đều kích động, đợi Hồ Sư Ước ra tay.
Yukio Takada cười lạnh lùng nói: “Người Hoa Hạ các người nói lời không giữ lời sao? Tuyển thủ cuộc thi cũng có thể thay tùy tiện? Nhưng thôi vậy, tôi rất rộng lượng, ông muốn đến thì đến đi, để tôi thấy châm pháp của nhà họ Hồ các ông”.
Hồ Sư Ước cười lạnh lùng một tiếng, mục tiêu của ông ta quả nhiên là Thập Tam Châm!
Ông ta đang định lên, bỗng nghe Lý Dục Thần mở miệng nói:
“Ông Hồ, loại bệnh nhỏ này, đâu đáng để đích thân ông ra tay, cô Tiền đã chủ động xin thi, chắc chắn cô ta có cách, ông nên cho người trẻ có cơ hội mà”.
Hồ Sư Ước hơi ngẩn người, nhưng người lên tiêng là Lý Dục Thần, trong lòng ông ta cũng yên tâm, cười nói: “Cậu Lý nói đúng, tôi nên cho thanh niên cơ hội, Hân Đồng, vậy thì cô làm đi”.
Tiền Hân Đồng thộn mặt.
Tôi làm?
Tôi lấy gì để làm đây?
Hồ Sư Ước không ra tay, những người xung quanh khó tránh thất vọng.
Nhưng đồng thời cũng đầy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô gái này chữa được thật sao?
Vẻ mặt Yukio Takada biến sắc nói: “Hồ Sư Ước, ông thà thua trận đấu, cũng không chịu ra tay thật ư?”
Hồ Sư Ước không có lòng tin với Tiền Hân Đồng, nhưng tràn đầy niềm tin với Lý Dục Thần.
“Tôi không cần ra tay, ông cũng không thắng nổi”.
Yukio Takada hừ mạnh một cái từ trong mũi, nói: “Vậy thì đợi xem đi”.
Tiền Hân Đồng đứng ở đó, không biết phải làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.