Đúng lúc này, trên mặt biển phía xa nổi lên đường nước màu trắng.
Một bóng người áo đen đang đạp nước đi đến.
Chỉ thấy anh ta cúi người, hai tay cầm đao, thân đao lê theo phía sau, hai chân thay nhau dẫm lên sóng biển cực nhanh, để lại đường trắng kéo dài hàng dặm phía sau anh.
Đến khi cách xoáy lốc chỉ còn khoảng một kilomet, người này đột nhiên bay người lên, người trên không trung, giơ trường đao cao quá đỉnh đầu.
Thời gian dường như dừng lại, toàn bộ sát khí giữa trời đất ngưng tụ trên trường đao đó.
Roạt!
Chém xuống một đao.
Mặt biển bị chém ra một đường nứt sâu mấy trăm mét, dài đến mấy kilomet.
Sóng biển biến thành hai hàng dãy núi, nổi lên hai bên.
Trong đường nứt nổi lên màu đỏ, giống như biển hoa màu đỏ nở rộ.
Gru!
Một tiếng gầm, truyền ra từ đường nứt, rồi lại chìm vào sâu trong biển.
Sóng biển dâng lên, dập dềnh mấy lượt, mặt biển dần yên bình trở lại.
Chỉ để lại nước máu đỏ rực còn đang sôi sục.
Người áo đen đứng trong gió, nói bằng tiếng Đông Doanh: “Khốn khiếp, lại để mày chạy rồi!”
Nói xong, thân hình vụt đi, cả người biến mất trong hư không.
Một lúc sau, hai mảnh của con tàu bắt cá voi bị gãy đôi nổi lên từ đáy biển, và trôi dạt theo sóng.
…
Thành phố Mai, ngày xưa được gọi là Nghiêm Châu.
Là nơi ẩn sĩ Đông Hán Nghiêm Tử Lăng ẩn cư.
Vì vậy, nhà họ Nghiêm vẫn luôn là gia tộc lớn nhất, có danh vọng nhất thành phố Mai.
Một đường lưu quang bay qua chân trời, rơi xuống đài câu của Nghiêm Tử Lăng.
Nghe nói nơi này là nơi Nghiêm Tử Lăng câu cá hàng ngày.
Bên sông có tấm biển “Non cao nước dài”, được đặt theo câu trong “Từ Đường Ký Nghiêm Tiên Sinh của Phạm Trọng Yêm: “ Mây núi xanh biếc, sông nước cuồn cuộn. Phong thái tiên sinh, non cao nước dài”.
Lý Dục Thần đáp xuống trong đài câu, nhưng thấy mặt sông rộng lớn, non xanh liên miên, nơi này hội tụ một dòng sông linh khí. Người ở nơi này, có thể tắm trong linh khí núi sông, vừa có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là nơi phù hợp để tu hành.
Nghĩ Nghiêm Tử Lăng đó chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Đáng tiếc là, nay nơi này đã thành cảnh đẹp du lịch, rất nhiều kiến trúc hiện đại ở đây, tuy đã cố tạo ra vẻ cổ xưa. Cuối cùng vẫn không ăn nhập. Lại thêm khách du lịch đông như nêm, linh khí bị nhân khí đàn áp đi rất nhiều.
Ngắm cảnh núi non một lúc, Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, theo địa chỉ của Lâm Vân, điều hướng đến khu nhà của nhà họ Nghiêm.
Cổng lớn của khu nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần ấn chuông trên cổng.