“Lang trung Tôn, bố tôi sao rồi? Có chuyển biến tốt hơn chút nào không?”, Nghiêm Tuệ Mẫn hỏi.
Lang trung Tôn khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Có chút khởi sắc, từ từ đi. Hôm nay tôi lại đổi chút thuốc cho ông ấy”.
Lang trung Tôn vừa nói vừa mở hòm thuốc trên bàn ra, lấy ra hộp kim châm và nhang ngải để châm cứu nóng.
Quay đầu, ông ta thấy Nghiêm Tuệ Mẫn và Lý Dục Thần vẫn ở đó, không vui nói: “Hai người còn ở đây làm gì, ra ngoài đi”.
Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi lại: “Sao vậy, thầy thuốc chữa bệnh còn không cho nhìn sao?”
Nghiêm Tuệ Mẫn vội vàng giúp đỡ giải thích: “Ấy, đây là thói quen của lang trung Tôn, lúc ông ta làm châm cứu và xoa bóp cho bệnh nhân là không được nhìn. Có điều, lang trung Tôn, cậu Lý này cũng hiểu y thuật, có thể…”
Lang trung Tôn khinh thường hừ lạnh: “Chính là phòng loại người học chút da lông y thuật như cậu, tôi không phải sợ học trộm, sợ cậu học được nửa vời, làm hỏng thanh danh của tôi”.
“Làm hỏng thanh danh của ông…”
Lý Dục Thần cười ha ha, không nói thêm gì, quay người đi thẳng ra ngoài.
Nghiêm Tuệ Mẫn hơi xấu hổ, tưởng là Lý Dục Thần tức giận nên vội vàng để lại một câu: “Vậy làm phiền lang trung Tôn rồi”.
Bà ta cũng vội vàng ra ngoài.
Ra ngoài phòng, thấy trên mặt Lý Dục Thần không có vẻ gì là giận dữ, bà ta mới yên lòng: “Lang trung Tôn chính là người như vậy, Dục Thần cậu đừng để trong lòng”.
Lý Dục Thần cười đáp: “Cháu đương nhiên sẽ không để trong lòng”.
Nghiêm Tuệ Mẫn khó hiểu hỏi lại: “Dục Thần, tôi không hiểu, y thuật của cậu chắc chắn cao siêu hơn lang trung Tôn, tại sao còn phải để cho lang trung Tôn đến chữa bệnh? Bệnh của bố tôi rốt cuộc thế nào?”
“Chốc nữa bác sẽ biết”, Lý Dục Thần đáp.
“Ôi, cậu làm tôi nôn nóng chết mất thôi!”, Nghiêm Tuệ Mẫn lo lắng nói.
Lý Dục Thần không nói chuyện nữa, ngồi yên uống trà.
Lá trà nhà nông kém hơn Bích Loa Xuân Long Tỉnh, nhưng thắng ở điểm mới mẻ, có hương vị khác.
Nghiêm Tuệ Mẫn ngồi tại chỗ lo lắng suông.
Lúc này, điện thoại di động của Lý Dục Thần vang lên, là Lâm Vân gọi tới.
Anh đặt di động lên bàn, đưa ngón trỏ ra làm ký hiệu đừng lên tiếng với Nghiêm Tuệ Mẫn, bấm nghe điện thoại, cũng mở loa ngoài.
Tiếng truyền ra từ điện thoại không phải của Lâm Vân, mà là của lang trung Tôn.
“Tôi nói này lão Nghiêm, ông cũng thật là, sao lại cố chấp như vậy chứ? Ông nói ra tung tích của Điếu Long Can và “Quyển sách Tử Lăng” đi, chẳng phải bớt chuyện rồi à. Tôi cũng đỡ phải ngày ngày chạy qua chỗ ông, chỗ tôi còn biết bao nhiêu bệnh nhân đang xếp hàng chờ tôi đấy!”
“Y thuật của tôi thì ông cũng biết rồi. Ông cứ yên tâm, chỉ cần ông chịu nói ra, tôi chắc chắn sẽ giúp ông đi một cách yên bình, thoải mái, cam đoan không hề có chút đau đớn nào. Đến lúc đó, con ông cũng sẽ đón ông về, làm một lễ tang thật phong cảnh. Ông nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của ông đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, trông nom chút đồ vật kia làm gì chứ?”
Nghiêm Tuệ Mẫn giật mình nhìn điện thoại trên bàn.
Bà ta quả thực không thể tin được đây là sự thật.