Mọi người mới dừng bàn luận.
“Ôi trời, Diệp đại phu, chúng tôi chắc chắn tin ông rồi. Nhưng Nhị Mộc Đầu và lão mụn nhọt bị làm sao vậy?”
Diệp Chính Hồng nói: “Con người có trăm cái bệnh, lúc nào cũng có thể phát bệnh, chỉ có hai người, cũng chưa chắc có liên quan đến rắn cắn. Từ hôm kia đến hôm nay, tôi đã chữa cho mười mấy người, cho thấy thuốc của tôi có hiệu quả”.
Ông ta còn chưa nói hết, lại có người bê bệnh nhân vào cầu cứu, tình trạng gần giống hai người Nhị Mộc Đầu.
Sau đó khoảng nửa tiếng, lại có hai người đến.
Như vậy đã có đến năm bệnh nhân tái phát.
Tình trạng của năm bệnh nhân gần giống như nhau, lần này, ngay cả Diệp Chính Hồng cũng không thể không thừa nhận, là độc rắn tái phát.
Diệp Chính Hồng vẫn còn sĩ diện, miệng không chịu nhận thua, nói đây là hiện tượng bình thường.
Nhưng ông ta thử rất nhiều cách, cũng không giảm bớt nỗi đau của bệnh nhân, tình trạng của những người này trông nghiêm trọng hơn.
“Diệp đại phu, rốt cuộc có thể chữa được không?”, có người cẩn thận hỏi một câu.
Diệp Chính Hồng cau chặt mày, không nói một lời.
Tuy mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đã biết kết quả.
Không chỉ là năm người này, những bệnh nhân bị rắn cắn khác dường như cũng nhìn thấy kết cục ba ngày sau của mình, người nhà bắt đầu lo lắng.
Người phụ nữ ngồi xe bò đưa con gái đến bỗng xông ra cửa, quỳ xuống trước Lý Dục Thần nói: “Tôi sai rồi! Tôi biết cậu chữa được, cậu cứu mạng con gái tôi đi!”
Cô ta làm vậy dường như vượt qua dự liệu của mọi người, kể cả chồng của cô ta.
Nhưng mọi người nhanh chóng phản ứng lại.
Anh chàng này liệu được ba ngày sau sẽ tái phát, chắc chắn là đại phu, Diệp đại phu không liệu được, anh vừa nhìn đã liệu được, cho nên lợi hại hơn Diệp đại phu.
Người trong núi không lòng vòng, tính cách chất phác đơn giản, anh lợi hại chính là lợi hại, cái gì mà người vùng khác, cái gì mà thể diện, cái gì mà đối nhân xử thế, đứng trước tính mạng của mình và người nhà, tất cả không quan trọng.
Bọn họ ào ào xông ra cửa, quỳ xuống trước Lý Dục Thần: “Cầu xin cậu, cầu xin cứu chúng tôi đi!”
Trong phòng chỉ còn lại mấy bệnh nhân đi không nổi, còn có Diệp Chính Hồng thần y trấn Lâm Hoang khuôn mặt đỏ bừng lại không biết phải làm sao.
Lý Dục Thần không vì hiểu lầm trước đó mà có suy nghĩ báo thù.
Anh vội đỡ người phụ nữ trước mặt dậy, lại vung nhẹ một làn gió mát, cũng kéo những người khác đứng lên, nói: “Mọi người không cần như vậy, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu”.
Rồi đi vào trong phòng, nhìn một vòng, đầu tiên ngồi xuống trước người Nhị Mộc Đầu, lấy ra ngũ hành châm, cắm mấy châm cho Nhị Mộc Đầu.
Thực ra với Lý Dục Thần, âm tà nhập xương này rất đơn giản, chỉ là chuyện ra tay là khỏi bệnh.
Nhưng anh cũng không thể thể hiện quá thần dị, cho nên vẫn dùng châm pháp hút độc, trong mắt người bên cạnh, vẫn rất bình thường.
Trong lòng Diệp Chính Hồng khó chịu, nhưng ông ta không thể đắc tội với dân chúng trấn Lâm Hoang, hơn nữa ông ta cũng muốn xem, rốt cuộc Lý Dục Thần chữa bệnh kỳ lạ này như thế nào.