Quả nhiên, đàn rắn nghe thấy tiếng tiêu liền dừng lại.
Lam Điền thử rất nhiều tiếng tiêu nhịp điệu khác nhau, đàn rắn liền hành động theo chỉ huy của tiếng tiêu.
“Oa, thần kỳ quá! Chị à, chị lợi hại quá!”
Cô gái cười, nói: “Tặng em cái tiêu này, sau này em cũng không cần sợ rắn nữa”.
“Cảm ơn chị!”, Lam Điền hưng phấn nói: “Chị à, chị tên là gì?”
Cô gái cười dịu dàng, nói: “Chị tên là Tạ Hồng Lăng, còn em?”
“Chị Hồng Lăng, em tên là Lam Điền”.
“Lam Điền… đúng là cái tên hay!”
Lam Điền chơi cây tiêu, thổi ra các tiết tấu khác nhau, tiếng tiêu vang lên từng hồi liền tiếp, vang vọng trong rừng núi.
Tạ Hồng Lăng bỗng cau mày, nói: “Đừng thổi nữa!”
Lam Điền sợ giật mình: “Sao thế, chị Hồng Lăng, em thổi sai rồi ư?”
“Không, em không thổi sai, nhưng…”
Cô ta còn vừa nói hết, trong rừng cây bỗng lóe lên ánh đỏ.
Lam Điền nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ từ ngọn cây bay xuống.
“Oa, đẹp quá!”, Lam Điền nhìn cô gái áo đỏ kinh ngạc kêu lên.
“Sư tỷ!”, Tạ Hồng Lăng gọi một tiếng.
Cô gái áo đỏ đáp xuống bên cạnh họ, kinh ngạc nói: “Sư muội, muội sao thế?”
Tạ Hồng Lăng nói lại sự việc một lượt.
Cô gái áo đỏ tức giận nói: “Em bị tên đàn ông thối đó điểm huyệt?”
Tạ Hồng Lăng đỏ mặt: “Sư tỷ, người đó điểm huyệt từ xa, anh ta không động vào muội”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, phụ nữ của Bách Hoa Cốc chúng ta làm sao có thể bị đàn ông động vào, điểm huyệt từ xa cũng khong được, phải chặt tay của anh ta!”
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nói nhiều như thế vội, mau giải huyệt giúp muội đi”.
Cô gái áo đỏ tiến lên một bước, đang định ra tay giúp Tạ Hồng Lăng giải huyệt, bỗng mấy hòn đá vụn từ dưới đất bay lên, tấn công về phía cô ta.
“Lại còn có trận pháp!”
Cô gái áo đỏ vung tay đánh bay những hòn đá, không dám lại gần, nghiêm mặt quan sát.
Đây là trận pháp do Lý Dục Thần tiện tay bày ra, chỉ để ngăn thú hoang đến gần ăn thịt cô ta, cho nên không lợi hại gì.
Nhưng trong mắt cô gái áo đỏ, lại vô cùng ảo diệu, nhất thời không thể nhìn thấu.
Cô ta tốn hết hai tiếng mới miễn cưỡng phá được trận pháp.