Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 936:




Lần này được Lý Dục Thần chỉ bảo, coi như nhảy vọt bước lớn. Bảo ông ta xây dựng, chính là muốn ông ta thực tế lại. Ông ta bình tâm lại, gạt bỏ hư vinh phù phiếm trước đây, những thứ tích lũy mấy chục năm được thể hiện ra, lại thêm Trương Tích Khôn vẫn luôn trông coi ở đây, có thể không chỉ điểm vài câu sao? Có cơ duyên như vậy, không đột phá cũng khó.
Lý Dục Thần nói: “Ông là đệ tử Chính Nhất, tôi không có gì để chỉ điểm, nhưng tôi thấy ông xây nhà rất tốt, tiếp tục xây đi, cho đến khi xây xong toàn bộ Thiên Tinh Quan. Một người xây cả một quan, tương lai cũng là một giai thoại”.
Trương Tích Khôn nói: “Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi”.
Trương Đạo Viễn cũng hiểu ý, biết Lý Dục Thần nói rất nhẹ nhàng, thực ra lời nói có ý sâu xa, liền bái tạ nói: “Cảm ơn cậu Lý chỉ điểm, Trương mỗ cảm kích không thôi!”
Lý Dục Thần xua tay, bảo ông ta không cần khách sáo, rồi nói chuyện với Trương Tích Khôn.
Trương Đạo Viễn lại ngoãn ngoạn đi chuyển gạch.
Lý Dục Thần liền hỏi Trương Tích Khôn: “Thiên sư có từng nghe nói đến Hồ Vân Thiên không?”
Trương Tích Khôn ngẩn người, dường như hơi kinh ngạc, nói: “Đương nhiên là tôi biết, sao cậu lại hỏi đến người này?”
“Ồ, tôi mua một khu nhà ở thành phố Hòa”.
Lý Dục Thần nói lại chuyện phát hiện thi thể của Hồ Vân Thiên ở dưới giếng của Ngô Đồng Cư, miệng giếng có phong ấn như của phủ Thiên Sư cho ông ta.
Anh chỉ nói đến Hồ Vân Thiên, không nói đến chuyện nhà họ Lý ở thủ đô và chuyện Hồ Vân Thiên chữa bệnh cho Cung Lăng Yên.
Trương Tích Khôn vuốt râu, trầm ngâm nói: “Ừm, chuyện này hơi phức tạp, tôi cũng không biết rõ nội tình. Nhưng phong ấn đó có lẽ là của phủ Thiên Sư, không sai”.
“Thiên sư đã biết là của phủ Thiên Sư, chắc chắn cũng biết là vị đạo trưởng nào ra tay, tại sao không hỏi?”, Lý Dục Thần nói.
Trương Tích Khôn hơi khó xử nói: “Cậu Lý là sứ giả Thiên Đô, cậu muốn hỏi, theo lý thì dù thế nào tôi cũng phải gọi người đến. Nhưng… người này là sư thúc của tôi, cũng chính là Trương Vân Phổ, thiên sư đời trước, hai mươi năm trước ông ấy bỗng tuyên bố truyền lại vị trí thiên sư cho tôi, sau đó bế quan, đến nay chưa ra”.
“Cái gì?”
Lý Dục Thần kinh ngạc, nhớ đến quan chủ Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan, cũng đột nhiên bế quan, đến nay chưa ra, còn để lại một bài thơ.
“Thiên sư có biết tại sao ông ấy bế quan không? Trước khi bế quan đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Tích Khôn lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết tại sao đột nhiên ông ấy bế quan. Còn về trước khi bế quan, đúng là đã xảy ra một vài chuyện. Ví dụ như Hồ Vân Thiên này, theo tôi được biết, ông ta vốn là gia chủ của nhà họ Hồ ở Tiền Đường, sau này từ bỏ gia tộc, lên phía Bắc chữa bệnh cho ma đầu, bị người trong chính đạo vùi dập. Vân Phổ thúc có giao tình cũ với ông ta, nói là muốn khuyên ngăn ông ta. Sau khi rời núi mấy tháng, quay về thì bế quan. Từ đó về sau, tôi cũng không nghe tin tức về Hồ Vân Thiên nữa”.
“Ồ đúng rồi”, Trương Tích Khôn bổ sung nói: “Hình như còn có người cùng Vân Phổ thúc bế quan, như Vương Sùng Tiên chân nhân của Bạch Vân Quan, Lục Vân Long chân nhân của Võ Đang, Lâm Thiết Phong chân nhân của phái Thần Tiêu, và Tố Vân tiên cô của Nga Mi”.
“Nhiều người vậy ư?”
Lý Dục Thần ngửa mặt nhìn trời, xem ra chuyện này liên quan rất rộng!
“Trương Thiên Sư, nếu Vân Phổ thiên sư xuất quan, phiền ông nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi muốn thăm ông ấy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.