Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 983:




Mới ăn được một nửa, Phan Phượng Niên liền nhận được điện thoại của Phan Phượng Anh.
Phan Phượng Niên nghe điện thoại, nhíu mày lại thật sâu, cuối cùng trả lời: “Được, em dẫn Chí Hổ lại đây đi, vừa lúc Lưu đạo trưởng cũng đang ở nhà anh”.
Lưu Mạnh Vũ hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phan Phượng Niên nói: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta hạ tà thuật, cả người đau đớn, qua một ngày là lại tăng lên gấp bội, nghe nói trong vòng ba ngày sẽ sống đến chết. May mắn có Lưu đạo trưởng ở đây, nếu không tôi chỉ có thể đưa cháu ngoại trai của tôi đến Mao Sơn thôi”.
Lưu Mạnh Vũ vỗ bàn, cả giận nói: “Xã hội hiện đại mà còn có người dùng tà thuật này nữa! Coi đạo môn tôi không còn ai đúng không!”
Ba tiếng sau, Phan Phượng Anh đưa Trần Chí Hổ đến nhà họ Phan ở thành phố Long.
Lúc này Trần Chí Hổ đau đến không muốn sống, ngay cả thần trí cũng không tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, lúc thì lại đau đến thét lên.
Ngay cả Phan Phượng Niên nhìn thấy cũng phải cau mày.
“Anh cả, anh phải cứu Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh khóc lóc nói.
Phan Phượng Niên an ủi nói: “Yên tâm đi, có Lưu đạo trưởng Mao Sơn ở đây, không sao đâu”.
Phan Phượng Anh nghe nói có đạo sĩ Mao Sơn, liền yên tâm. Tuy bà ta chưa từng gặp Lưu Mạnh Vũ, nhưng cũng từng nghe nói đến uy danh của Lưu đạo trưởng này, là chưởng môn Mao Sơn hiện tại – sư đệ của đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung, thường xuyên xuống núi làm pháp, trừa yêu đuổi ma, từ thành phố Long đến Cô Tô, và cả Kim Lăng đều có uy danh lừng lẫy.
“Lưu đạo trưởng, xin ông cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh cung kính nói.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Yên tâm đi, cứu người bị thương, trừ ma đuổi tà là trách nhiệm của chúng tôi. Thủ pháp của kẻ này độc ác bỉ ổi như vậy, đúng là vô cùng đáng hận!”
Phan Phượng Anh nói: “Đúng thế, kẻ này vô cùng bỉ ổi, hạ tà thuật lên người con trai tôi, còn lấy đó uy hiếp, bắt tôi bỏ ra mười tỷ, nếu không, sẽ cho con trai tôi chết trong đau đớn!”
Lưu Mạnh Vũ nghe thấy lời này, càng thêm tức giận. Mười tỷ! Thật dám mở miệng! Ông ta càng tin chắc, người thi triển thuật phát pháp với Trần Chí Hổ là kẻ độc ác không thể tha.
“Hừ! Đợi tôi chữa khỏi cho cậu đây, sẽ đến Thân Châu diệt trừ người này!”
Phan Phượng Anh vui mừng nói: “Vậy thì cảm ơn Lưu đạo trưởng rồi. Lưu đạo trưởng là thần tiên, diệt trừ kẻ ác này, tạo phúc cho dân, công đức thiên thu vạn đại!”
Tất cả đều vô dụng, chỉ có nịnh bợ hữu dụng. Lưu Mạnh Vũ nghe mà sung sướng, vô cùng vui vẻ. Liền đến bên cạnh Trần Chí Hổ, ngồi xuống đưa tay bắt mạch cho Trần Chí Hổ.
Tay vừa chạm vào mạch, Lưu Mạnh Vũ đã cau mày.
Sau đó, ông ta lại đổi tay khác, rồi buông tay khỏi mạch, sờ đến chân của Trần Chí Hổ, rồi lại sờ bụng.
Lưu Mạnh Vũ dường như sờ khắp người Trần Chí Hổ một lượt, nhưng ông ta càng lúc càng cau chặt mày. Vì ông ta phát hiện, thương thích trên người Trần Chí Hổ, nói cách khác là ‘tà thuật’, dường như ông ta không có cách nào chữa được.
Ông ta cũng nhận ra, đây không giống như ‘tà thuật’ gì, tất cả tà thuật nhập vào cơ thể, thì phải có khí âm độc chìm vào kinh mạch. Còn trên người Trần Chí Hổ không tìm được khí âm tà nào.
Nhưng đây cũng không giống thủ pháp võ đạo. Thủ pháp võ đạo chú trọng phân cân thác cốt, hoặc là lấy chân khí thay đổi mạch, khiến kinh mạch hỗn loạn. Còn trên người Trần Chí Hổ, xương không lệch, gân không đứt, giữa kinh mạch không có chân khí vận hành ngược.
Phân cân thác cốt: là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương.
Càng giống như một loại thuật pháp cực kỳ cao cấp.
Lưu Mạnh Vũ ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.