Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 23:




Type: HagiangSophie
Khi Bạch Hạ trở lại Tiêu phủ thì trời đã sập tối, vừa định bước vào cổng thì nhìn thấy Tiêu Sơ đang men theo ngõ nhỏ từ đằng xa đi tới, tuy trời khá tối nhưng vẫn có thể nhận ra được y đi rất chậm, dáng đi nặng nề.
Chờ đến khi y lại gần chỉ còn cách khoảng một trượng thì Bạch Hạ mới lên tiếng: “Tranh Ngôn, huynh suy nghĩ gì mà thần người ra thế?”.
Tiêu Sơ dừng bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước lúc này mới liếc sang, vẻ mặt khẽ biến đổi như thể đến giờ mới phát hiện ra Bạch Hạ đứng đó, y ngập ngừng một thoáng rồi khẽ gọi: “Hạ Hạ…”.
Bạch Hạ đột nhiên nhíu mày, tiến lên trước hai bước, bắt lấy bên tay áo đã che hết hơn phân nửa bàn tay y, vừa vén lên liền lộ ra vết, máu loang lổ từ trên cổ tay xuống ngón tay: “Không phải muội vừa mới bôi thuốc rồi băng bó lại cho huynh rồi sao?”.
“Bất cẩn…”.
“Bất cẩn, bất cẩn, huynh thì lúc nào cũng bất cẩn, không coi sức khoẻ của mình ra gì hết!”, Bạch Hạ giận dữ mắng y một trận: “Muội đã nói với huynh thế nào rồi? Vết thương này sâu đến mức thấy cả xương, suýt chút nữa đã tổn thương đến kinh mạch rồi. Nếu không chăm sóc cẩn thận, rất có khả năng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Huynh chơi trò ‘thân tàn chí không tàn’ nhiều quá nên nghiện rồi phải không? Chân vừa khoẻ đã muốn phế tay rồi!”.
Tiêu Sơ chỉ yên lặng lắng nghe, nhìn nàng không chớp mắt, cuối cùng Bạch Hạ cũng cmar thấy được có điều gì đó khác thường bèn im lặng.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.
“hh, cách xa như vậy, mà trời còn tối nữa, sao muội có thể nhìn thấy được?”
“Ngón tay huynh chỗ nào cũng đỏ au, rõ ràng toàn là máu…” Bạch Hạ không hiểu đầu cua tai nheo gì, hoài nghi nói thêm một câu: “Muội cũng đâu phải kẻ mù”.
“Đúng nhỉ, rõ ràng như vậy chỉ có kẻ mù mới… mới không nhìn thấy gì thôi”, Tiêu Sơ khép mi, giọng nói nhẹ tựa như chỉ cần một làn gió thoảng qua liền tan biến ngay tức khắc, không để lại chút dấu tích gì: “Không phải là mắt mù, mà là tâm mù”.
Bạch Hạ càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, nàng dè dặt lấy đầu ngón tay chọc chọc voà ngực y: “Rốt cuộc, huynh bị sao vậy?”.
“Chắc là… do mệt quá thôi”, Tiêu Sơ mỉm cười, mang theo sự mệt mỏi khó mà che giấu được, y dắt tay nàng đi tới phía dưới ngọn đèn treo trên mái hiên, cúi đầu nhìn vào một chấm đỏ nhỏ xíu trong lòng bàn tay nàng: “Nhìn nhiều quá lại không thể thấy được sự thật. Suy nghĩ nhiều quá cũng không thể nghĩ ra được điểm mấu chốt. Tự phụ mình thông minh, nhưng thật ra lại ngốc hết thuốc chữa…”.
“Tranh Ngôn, có phải…” Bạch Hạ nghe mấy lời than thở của y mà cứ như vịt nghe sấm, nàng ngẫm nghĩ rồi bỗng dưng như hiểu ra được điều gì, ngập ngừng một thoáng rồi mới hỏi: “Tư Đồ Diên đến tìm huynh à?”.
Tiêu Sơ không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
“Nàng ta ngả bài với huynh? Nói với huynh nguyên do và mục đích lần này nàng ta đến đây?”
Tiêu Sơ lại gật đầu.
“Không liên quan gì đến việc quốc sự phải không?” Bạch Hạ hít một hơi, ánh mắt dừng trên khoé môi đang mím chặt của y: “Cho nên muội đã đoán đúng rồi, quả nhiên là chỉ vì, tư tình…”.
Tư Đồ Diên rốt cuộc đã nói những gì mà lại có thể khiến cho một người kiên cường đã từng trải qua biết bao thăng trầm như Tiêu Sơ phải đến mức tinh thần bấn loạn, hồn bay phách lạc thế này kia chứ.
Vừa nãy lúc xem xét vết thương cho y, nàng đã để ý thấy trong lòng bàn tay Tiêu Sơ có thêm một vết thương mới, rõ ràng là do chính móng tay y đâm sâu gây ra, Bạch Hạ biết, chỉ những lúc đối mặt với những biến cố cực kỳ lớn, y mới dùng cách này để kìm nén cơn sóng đang cuộn trào trong lòng mình.
Tình cảnh này, Bạch Hạ đã từng nhìn thấy một lần, đó là khi cô nương đóng giả Tư Đồ Diên xuất hiện, Tiêu Sơ sốt cao mãi không ngừng, trong cơn ác mộng còn liên tục gọi tên “A Diên”…
Lẽ nào tất cả sự việc xảy ra năm đó thực sự có ẩn tình khác? Tư Đồ Diên thật sự có nỗi khổ gì đó mới phải bất đắc dĩ làm ra việc thương tổn đến Tiêu Sơ?
Nếu sự thật là như vậy thì giữa hai người đã không còn hận nước, cũng chẳng có thù riêng, hai người đã từng thấu hiểu nhau, cảm mến nhau thậm chí đã từng yêu nhau, phải chăng, họ có thể nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành…
Sau bữa tối, Bạch Hạ như thường lệ kéo Chiến Phong đi tản bộ trong vườn, nó vốn không chịu đi, cứ rên hừ hừ không ngừng.
Dạo gần đây bởi vì tinh thần sa sút, tâm trạng buồn bực mà sói tuyết ăn uống không hề biết tiết chế. Mùa hè nóng nực, đáng ra phải gầy đi, thế mà thể trọng của nó lại tăng lên dữ dội, thêm cả bộ lông dày rậm nữa, quả thực từ một con sói tuyết đang ở thời kỳ thanh xuân tươi đẹp dần dần nó bắt đầu có triệu chứng phát tướng thời xế chiều như bụng phệ, đi được hai ba bước đã thở phì phò…
Tiêu Sơ mỉm cười đứng ở một chỗ nhìn họ chậm rãi đi dạo lòng vòng quanh vườn, nhìn được một lúc, y lại ngước mắt lên, ngắm vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, dường như cảm thấy ánh trăng quá chói mắt, y bèn đưa tay lên che mắt, vết thương trong lòng bàn tay bị chất lỏng mặn đắng thấm vào, chỉ cảm thấy hơi nhoi nhói, nhưng trong lòng y lại đau âm ỉ. Nụ cười nhẹ nhàng trên môi nhạt dần từng chút một, dần dần trở nên chua xót.
Y vẫn còn nhớ, lúc nàng vừa mới tới đây rất thích đuổi theo Chiến Phong chạy khắp nơi, một người, một soi chạy loạn khắp vườn, dấy lên từng tràng tiếng cười giòn giã. Nàng khi đó hình như chưa từng đi đứng cho đàng hoàng, lúc nào cũng vừa đi vừa chạy, thỉnh thoảng vô ý vấp phải cục đá té nhào, sau đó chỉ phủi tay phủi bụi, đứng lên rửa sạch vết thương một chút rồi lại tiếp tục vui vẻ chạy nhảy được ngay.
Không biết từ khi nào nàng đã trở nên trầm tĩnh như vậy, tính cách vẫn rất hoạt bát, nhưng cử chỉ đã bớt nghịch ngợm hơn nhiều. Đi đường thong thả chậm rãi, làm việc ung dung từ tốn. Chẳng còn chạy tới chạy lui như gió nữa, cũng chẳng còn giống như con khỉ con nhảy lên nhảy xuống. Cho nên, đã lâu rồi nàng không té ngã nữa, lâu rồi cũng không bị thương.
Chỉ trừ hôm nay, bị một cây dằm trúc không biết từ đâu chui ra đâm trúng.
Nhẹ nhàng đâm vào, trày một chút da, cho dù có chảy máu cũng chỉ là một giọt máu nhỏ xíu thôi, đối với người thường mà nói căn bản chẳng thấm vào đâu. Vậy mà, nàng lại bị máu tươi nhuộm đỏ hơn nửa bàn tay.
Bởi vì đây chẳng phải chuyện gì to tát, cũng không phải do người khác làm bị thương nên những thị vệ phụ trách bảo vệ nàng vốn không định bẩm báo lại việc này. Nhưng suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tình huống này quá sức kỳ lạ, sợ rằng nàng trúng độc hoặc sinh bệnh cho nên không dám không trình báo tường tận.
Tiêu Sơ nghe xong, chỉ cảm thấy như bị nghìn cân đánh mạnh vào đầu, đánh bay sự ngu ngốc của y, đột nhiên y sáng tỏ hết thảy.
Chẳng trách nàng luôn tránh xa tất cả những thứ sắc nhọn, cho dù khi nấu cơm, cũng nhất định giao việc cắt thái cho y, còn nói rằng phải cả hai người cũng nhau làm thì cơm canh mới thơm ngon vừa miệng.
Chẳng trách nàng thích ăn cá nhưng lại chê có nhiều xương phiền phức nên lười ăn, cho dù y giúp nàng gỡ hết xương ra thì nàng cũng ăn rất chậm, rất cẩn thận.
Chẳng trách thuật chẩn bệnh của nàng rất cao minh, nhưng lại không bao giờ châm cứu hay động dao.
Chẳng trách nàng lén bỏ nhà ra đi, không muốn để cho người nhà biết được tin tức về mình.
Chẳng trách…
Nàng từng nói: Có người vưa sinh ra đã chết, đó là một đời. Có người sống lâu trăm tuổi, đó cũng là một đời. Chẳng ai biết được một đời của mình rốt cuộc sống được bao nhiêu năm.
Nàng nói: Nếu bây giờ có một người nói với huynh rằng mình không sống được bao lâu nữa, nói không chừng sẽ chết trước mặt huynh, vậy thì, huynh có còn đè nén tình cảm của mình, đẩy người đó ra xa, thật xa không?
Nàng nói: Huynh hãy hữa với muội, huynh sẽ tiếp tục sống vì muội. Vậy thì muội cũng hứa với huynh, sẽ không chết trước mặt huynh…
Căn cứ theo thời gian, có lẽ nàng đã sớm biết được mình mắc phải bệnh nan y, không muốn khiến cho người nhà đau lòng buồn phiền nên đã bỏ nhà ra đi. Sở dĩ hành vi, cử chỉ của nàng lại thay đổi, không còn hoạt bát lỗ mãng như trước nữa, có lẽ bởi vì bệnh tình đã nặng thêm.
Cách đây không lâu, Tô Tử Chiêu đến tìm nàng, nhất định là để nói cho nàng biết, bệnh của nàng có thể trị được.
Cho nên, khi đó nàng mới hành xử khác thường như vậy, mà y lại cứ tưởng tình cảm của nàng đang dao động.
Phải như thế nào mới có thể vui vẻ lạc quan đối mặt với quãng đời ngắn ngủi còn lại kia chứ? Phải như thế nào, nàng mới có thể đưa ra quyết định sống một mình?
Người ta luôn nghĩ rằng, nhường hy vọng sống cho kẻ khác mới là vĩ đại, mới là cao thượng, là điều đáng quý, khó khăn nhất trên thế gian. Tuy nhiên, có đôi lúc, điều khốn khổ nhất không phải chỉ có cái chết, mà là phải sống tiếp.
Bởi lẽ chết đi rồi thì chẳng biết được chuyện gì nữa, mà người tiếp tục sống thì lại phải dùng cả cuộc đời dài đằng đẵng để khắc ghi, nhớ nhung, để trải qua tất cả nỗi đau khi phải sống cô độc một mình,
Tiêu Sơ hơi ngửa đầu, khép mắt, hồi tưởng lại mỗi một cảnh tượng trong quá khứ.
Từng cử chỉ, từng cái nhăn nhó, từng nụ cười đều rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức y có thể nhận ra được lúm đồng tiền bên trái nông hơn bên phải một chút, chiếc răng nanh bên phải dài hơn bên trái một tẹo. Song, cho dù y làm thế nào cũng không thể nhìn thấy được trong đôi mắt trong veo của nàng có sự đau khổ giằng xé hay không.
Nàng lúc nào cũng tỏ ra vô ưu vô lo, vô tư hồn nhiên, thế là y liền cho rằng nàng thật sự vui vẻ thoải mái, không biết giấu đi tâm sự của mình, chuyện gì cũng viết hết cả lên mặt. Cho nên nàng cười, y lại cho rằng nàng đang hạnh phúc. Mà nàng thì luôn luôn cười rất tươi, hay có thể nói, trước mặt y, nàng vẫn luôn nở nụ cười.
Phải, y đã bất cẩn. “Bất cẩn” bỏ qua những tình tiết rõ ràng như vậy, những sự thật đã được bày ra trước mắt, nếu không có Tư Đồ Diên, chắc hẳn y sẽ tiếp tục “bất cẩn” cho đến khi thanh thản lìa đời.
Phải, y chính là một kẻ mù loà, sớm chiều ở bên nhau, ngày nào cũng gặp mặt, đáng ra y phải là người hiểu nàng nhất, thế mà y lại mở to mắt không chú ý đến tất cả những đau khổ của nàng, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, cho rằng nàng luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.
Uổng cho y còn dám ngạo mạn tuyên bố sẽ không khiến cho nàng đau buồn, quả thật là nực cười hết sức!
Tiêu Sơ lặng lẽ nhếch môi, cúi đầu, hơi nghiêng người, hạ tay xuống ấn lồng ngực đang đau đớn dữ dội.
Vốn y muốn dùng vài năm để đổi lấy cả một đời của nàng, bây giờ xem ra y đã quá mức sai lầm. Càng huống hồ gì, theo tình hình hiện nay, e rằng chỉ chút thời gian ngắn ngủi này, cũng không còn nữa rồi…
Hh, ta tự thấy trên cuộc đời này ta không hề hổ thẹn với bất kỳ ai, nhưng lại chỉ hổ thẹn với một mình muội, ta đã phụ lòng muội.
Ta không thể chỉ cố gắng sống tiếp thôi, mà bắt buộc phải sống tiếp, cùng muội sóng đến bạc đầu, tiễn muội rời khỏi thế gian này, cùng muội hợp táng.
Lúc Tiêu Sơ đến tìm Tư Đồ Diên đã là đêm khuya, cho nên không hề quấy nhiễu đến hạ nhân trong phủ, càng không kinh động đến Bạch Hạ đang say giấc.
Tư Đồ Diên như thể biết trước Tiêu Sơ sẽ đến nên đã sớm bày một bàn cờ cùng hai ly trà nóng dưới giàn hoa trong vườn.
Vầng trăng tròn vành vạnh, trên bầu trời tràn ngập những vì sao lấp lánh, áo váy của nữ tử cùng hoa phượng đỏ rực tô điểm thêm cho nhau, như máu mà cũng như lửa.
“Còn nhớ tàn cuộc này không?” Tiêu Sơ không hề ngước mắt lên nhìn người đến, chỉ chống cằm nhìn những quân cờ trắng đen đang đan xen lẫn lộn trên bàn cờ trước mặt: “Năm đó khi chúng ta chia ly, huynh nói nhất định sẽ nghĩ ra cách phá giải, đến hôm nay đã sắp năm năm qua đi rồi, huynh đã từng nghĩ ra chưa?”.
Tiêu Sơ ngừng lại một chốc rồi vén vạt áo lên ngồi xuống: “Khi đo ta nói là, lần sau chúng ta gặp mặt. Chỉ đáng tiếc, lúc gặp nhau lại không có cơ hội chơi cờ nữa”. Y chậm rãi phẩy tay áo lên xáo trộn thế cục trên bàn cờ: “Nếu đã như vậy, thôi thì chơi lại ván khác đi”.
“Cũng được. Để ta xem thử mấy năm nay kỳ nghệ của huynh có tiến bộ lên không”, tâm trạng Tư Đồ Diên dường như rất tốt, thậm chí trên khuôn mặt còn thoáng hiện lên nét cười, nàng ta hơi hơi nghiêng đầu lại xinh đẹp hơn mấy phần: “Ta vẫn còn nhớ khi đó, huynh đánh cờ với ta luôn thắng ít thua nhiều, lúc nào đến cuối cũng thua ta nửa mục”.
Tiêu Sơ nhìn dáng vẻ của nàng ta lúc này, thần sắc khẽ dao động. Nhưng sau đó lập tức cụp mắt, vươn tay cầm lấy quân trắng.
“Vẫn như trước đây, nhường ta đi trước sao*?”
*Trong cờ vây người cầm quân đen được phép đi trước.
“Mời”.
Thế là ngay cả trong đôi mắt Tư Đồ Diên cũng ánh lên nét cười: “Vẫn còn dám nhường sao? Được thôi nhưng đừng có giống như trước đây, vì cái gọi là thể diện mà thua cờ đấy nhé”.
Tiêu Sơ cũng mỉm cười nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.
Trình độ của hai người tương đương, hơn nữa cả hai đều hiểu rõ nước cờ của nhau, cho nên hạ cờ rất nhanh, một ly trà vẫn còn chưa uống hết, thắng thua đã rõ.
Chỉ là kết quả, không còn giống như trước đây nữa.
Thả những quân cờ còn dư trong tay vào lại trong hộp, Tiêu Sơ trầm mặc một lúc mới nhìn về phía Tư Đồ Diên đang vô cùng kinh ngạc vì mình chỉ thua nửa mục, lạnh nhạt nói: “Thật ra kỳ nghệ của ta khi đó vốn cao hơn cô một chút. Sở dĩ ta thua cô là bởi vì cô sẽ vui nếu thắng được ta”.
Tư Đồ Diên sững sờ lẩm bẩm: “Thì ra, huynh chỉ vì muốn cho ta vui vẻ…”.
Tiêu Sơ lại huơ tay áo, xáo trộn bàn cờ: “Khi đó ta một lòng hướng về cô, chỉ cần cô vui, ta có thua mãi cũng có sao đâu”.
“Vậy, bây giờ thì sao?”
“Cô cần gì phải truy hỏi, ta cũng cần gì phải nói rõ ra?”, Tiêu Sơ khẽ thở dài: “Có người từng nói với ta như thế này, không có chuyện gì không thể qua được, chỉ có những chuyện không thể vãn hồi lại thôi. Vậy cho nên, bất luận quãng thời gian xưa kia có đẹp đẽ thế nào thì cũng đã sớm là chuyện trong quá khứ rồi, cho dù có lưu luyến thì cũng làm sao có thể trở lại được nữa? Cô có tấm lòng rộng lớn, chí hướng cao xa, sao cứ phải chấp niệm mãi với chuyện này?”. Y ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng điệu nặng nề: “Ta đã buông tay rồi, dù cô có muốn nắm chặt như thế nào thì cũng chỉ phí công vô ích mà thôi”.
Ý cười trên mặt Tư Đồ Diên thoáng chốc đã biến mất, gương mặt tái nhợt: “Huynh đến tìm ta chỉ để nói những lời này sao?”.
“Có những chuyện tốt nhất là nên nói cho rõ ràng.”
“Sau đó?”
Tiêu Sơ cũng thu lại nét nhu hoà xuất hiện trên khuôn mặt khi đánh cờ đàm đạo vừa nãy: “Tiên lễ hậu binh!”.*
Tiên lễ hậu binh: Đàm phán trước, nếu không được thì dùng sức mạnh để giải quyết.
Tư Đồ Diên cười lạnh: “Không phải huynh định động thủ với ta, ép ta giao thuốc giải ra chứ?!”.
“Ta và cô đâu có phải thảo khấu giang hồ, muốn giải quyết vấn đề hà tất phải dùng cách này chứ”, Tiêu Sơ lại đặt cờ lên trên bàn cờ: “Từ sau khi vị cô nương đóng giả cô xuất hiện, ta liền bắt đầu âm thầm phái người điều tra những chuyện liên quan đến thuốc giải. Song cô làm việc quá thận trọng, nhất thời rất khó tìm được đầu mối”.
“Ta cứ tưởng huynh đã sớm từ bỏ chuyện thuốc giải rồi.”
“Con kiến còn muốn sống, huống hồ gì là ta?” Tiêu Sơ nhướng mày mỉm cười: “Thân thế da tóc ta là do phụ mẫu ban cho, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được? Trước đây ta không làm gì cả, chẳng qua bởi vì hoàn toàn không có chút manh mối nào nên đành phải bó tay mà thôi”.
Tư Đồ Diên ngây nhìn y chế giễu: “Hiện giờ ta tự dẫn xác tới tận cửa rồi, cho nên huynh liền nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng, có thể thích lấy gì thì lấy sao? Huynh cũng quá xem thường ta rồi đó!”.
Tiêu Sơ lắc đầu: “Trước giờ ta chưa từng coi thường hay đánh giá thấp cô, cho nên ta đã phải tốn bao nhiêu công sức bày binh bố trận, chỉ vì lỡ một ngày nào đó giao tranh với cô, phần thắng trong tay ta sẽ lớn hơn một chút”.
“Ý của huynh là… mấy vạn binh mã tập kết ở biên cảnh hai nước, dùng để cố ý bày bố nghi trận*, phối hợp với Bắc Tề?” Tư Đồ Diên ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy có chút không tin nổi mà hơi híp mắt, sau đso lập tức khẳng định: “Huynh không thế nào dùng cái này để uy hiếp ta, vì bản thân mình mà dấy nên chiến hoả, sách động chiến tranh, huynh làm không được đâu!”.
Nghi trận: Trận thế hoặc cục diện được bố trí để đánh lừa đối phương.
Tiêu Sơ tán đồng gật đầu: “Cô nói không sai, đây cũng là lý do vì sao ta lại chần chừ cho đến bây giờ vẫn lần nữa chưa có hành động gì”. Y bỗng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Nhưng khoảng hai canh giờ trước, cuối cùng ta đã quyết định rồi. Kể ra thì, ta còn phải đa tạ cô đã giúp ta mới đúng”.
“Lẽ nào, lại là vì cô ta?” Mấy ngón tay Tư Đồ Diên ấn lên trên bàn đá đã dùng sức đến nỗi gần như bị biến dạng: “Vì một ả nữ nhân chỉ biết đến bản thân mình, mặc kệ sự sống chết của huynh mà huynh lại có thể không ngần ngại làm ra những chuyện hại nước, hại nhà thế này!”.
“Muội ấy rốt cuộc là người ra sao chẳng cần đến cô phán xét!” Đôi mắt Tiêu Sơ bỗng nhiên lạnh buốt: “Cũng giống như vậy, ta có vì muội ấy mà mang trên lưng tội danh thiên cổ ra sao, cũng không cần cô phải bận tâm. Có thời gian làm những chuyện như vậy thì ta khuyên cô chi bằng hãy cố gắng suy nghĩ, làm cách nào để phá giải thế cục trước mắt này đi!”.
Quân cờ cuối cùng được đặt xuống bàn, phát ra một tiếng cạch, trong đêm tối tĩnh lặng quả thật nó vô cùng chói tai.
Ánh mắt của Tư Đồ Diên cũng di chuyển theo đó, nhìn vào thế cục bàn cờ đã không còn cách xoay chuyển, nàng ta cười một cách thê lương: “Từ nay về sau, ta chẳng qua chỉ là một quản gia nhỏ bé thôi, mấy chuyện này có liên quan gì đến ta đâu cơ chứ?”
“Thật sự không liên quan gì đến cô sao?” Giọng nói của Tiêu Sơ rất nhẹ, sát khí tản ra khiến tiếng ếch và côn trùng râm ran xung quanh liền biến mất hoàn toàn: “Nhung Địch vẫn chưa hồi phục sức mạnh, bây giờ thiếu đi cô, như vậy trong triều đã không còn tướng tài nữa, nếu Đại Sở phát binh, quý quốc sẽ phái ai dẫn quân đi ứng chiến đây? Sợ rằng ngoài Phụ vương của cô ra thì chắc chẳng còn ai khác nữa đâu nhỉ? Tạm thời chưa nói đến chuyện một khi rời triều, mưu đồ ông ta cực khổ suy tính biết bao nhiêu nắm sắp thành đại nghiệp tới nơi lại có khả năng để xảy ra biến cố hay không? Việc trên chiến trường không ai đoán trước được chữ ngờ, nguy hiểm nhiều vô kể, cô thật không bận tâm tới hay sao? Nếu chỉ vì bản thân cô mà liên luỵ tới cha già, cô thực sự có thể an tâm thanh thản làm cái chức quản gia của cô sao?”.
Thân hình của Tiêu Sơ tuy vẫn đứng vững, nhưng giọng nói đã không nén được mà run lên: “Huynh chẳng qua đang phô trương thanh thế thôi, ta tuyệt đối không tin huynh sẽ làm vậy!”.
Tiêu Sơ lại tán đồng mà gật đầu: “ Cô có thể không tin, cô cũng có thể hoàn toàn chẳng cần phải để tâm đến lời nói của ta, nếu cô thật sự dám cược”. Ngón trỏ y điểm nhẹ lên bàn cờ, tỏ vẻ thách thức như đã dự liệu trước được tất cả mọi việc: “Hai nước bang giao, lý lẽ nằm về bên kẻ mạnh. Hiện nay Đại Sở ta uy thế mạnh mẽ, hoà hay đánh đều không phải do Nhung Địch quyết định. Đạo lý này chắc không cần ta phải dạy cô chứ? Dù sao đi nữa, kể cả khi không khai chiến, chỉ cần ta cho mấy vạn binh mã để phối hợp diễn đó rút quân là ngay lập tức có thể phá hoại giao kèo giữa các người và Cửu điện hạ. Suy cho cùng, Bắc Tề là thiên hạ của ai, quả thật cũng chẳng liên can gì nhiều với Đại Sở ta. Dẫu cho sau này có phải chịu thiệt hay tổn thất gì, Đại Sở ta cũng có thể cáng đáng được”.
Y nhếch môi cười khẽ, giọng nói lạnh lùng: “Ván cờ này, cô đã hoàn toàn không còn kế nào để xoay chuyển nữa rồi!”.
“Huynh không phải loại người như vậy, huynh không phải người lợi dụng việc công vì việc riêng!” Ánh mắt Tư Đồ Diên dần hiện lên thần sắc hoảng loạn tuyệt vọng, nhưng vẫn cố vùng vẫy lần cuối cùng: “Huynh không thể chỉ vì một nữ nhân…”.
“Nếu nữ nhân này là người nhà của ta…” Tiêu Sơ lớn tiếng ngắt lời nàng ta: “Là người mà ta sẽ nắm tay đi hết cuộc đời, người thân yêu mà ta tuyệt dối sẽ không để cho muội ấy phải sống đơn độc trên thế gian này cho tới khi bạc đầu, thì ta sẽ làm như vậy!”.
Tiếng ếch và côn trùng dần dần vang lên, gió đêm thổi xào xạc.
Tiêu Sơ ngồi thừ ra rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu, giọng nói lạnh lẽo mà trống rỗng: “Thôi được, huynh thắng rồi đấy. Nếu ta vẫn còn là Tư Đồ đại nhân quyền cao chức trọng, thống lĩnh binh mã thì còn có thể đánh cược với huynh một lần, chưa chắc đã thua. Đáng tiếc, bây giờ, ngay cả tư cách để đánh cược ta cũng chẳng có nữa. Ta đã bại bởi vì tự đánh giá mình quá cao, cho rằng mình rất hiểu huynh, thế nên mới bất chấp tất cả chủ động vứt bỏ hết tiền cược, nào ngờ…
Đã đến nước này rồi, cũng không còn gì để nói nữa. Dù sao đi nữa, ta vẫn là người có lỗi với huynh trước, món nợ giữa chúng ta cứ coi như đã tính xong rồi đi! Ta có thể đưa thuốc giải cho huynh, cũng không yêu cầu huynh phải sống bên ta trọn đời nữa, nhưng ta vẫn còn một điều kiện, đây đã là sự nhượng bộ cuối cùng của ta rồi”.
Ánh mắt Tiêu Sơ dừng lại tại vết sẹo trên lông mày trái của Tiêu Sơ, giọng nói hơi khô khốc: “Cô cứ nói”.
“Ta muốn huynh cùng ta trở lại thăm chốn cũ, chỉ có hai chúng ta thôi. Bắt đầu ở đâu thì cứ kết thúc ở đó”. Đôi mắt dường như đã khô cạn của Tiêu Sơ khoá chặt lên người Tiêu Sơ vẫn trầm ngâm không lên tiếng, khoé môi đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười khó hiểu: “Nếu huynh và cô ta thật sự yêu thương nhau đến vậy, lẽ nào lại không chịu nổi sự chia ly ngắn ngủi này sao? Chẳng lẽ lại phải sợ một khảo nghiệm nhỏ thế này?”.
Tiêu Sơ khẽ thở dài, bất lực lắc đầu: “Tại sao đến giờ cô vẫn không hiểu nhỉ? Cho dù tình cảm có sâu nặng, có thắm thiết cỡ nào cũng không thể chịu nổi ngờ vực và sự chờ đợi, càng không chịu nổi sự hiểu nhầm cùng tổn thương. Nếu không…”.
“Nếu không, giữa chúng ta đâu đến nỗi đi tới bước đường như hôm nay”, Tư Đồ Diên vẫn nở nụ cười như vậy, hỏi tiếp: “Có điều mấy thứ này ta không thể hiểu được, cũng không cần hiểu. Ta chỉ muốn biết, huynh rốt cuộc là đồng ý, hay không đồng ý?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.