Cấp lại, OK?

Chương 24:




Thân hình mềm mại nép vào ngực Địch Nam làm nhiệt độ cơ thể anh tăng nhanh, tim đập gia tốc. Mọi ngày anh vẫn khinh thường những kẻ năng lực kiềm chế kém cỏi, vậy mà giờ này anh đang làm gì, trong lòng muốn gì đây.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn thấu sự đấu tranh trong lòng anh, bởi nắm tay anh siết rất chặt, hằn lên cả gân xanh.

“Em là vợ anh… Anh muốn sao cũng được…”. Cô kiễng chân, mạnh dạn ôm lấy Địch Nam. Nếu ngay cả việc ôm ấp yêu thương anh còn cự tuyệt, vậy cô chỉ còn bước đường li hôn mà thôi.

Suy nghĩ của cô rất rõ ràng: Đáp ứng anh thì không thành vấn đề, nhưng cô muốn trong tâm trí anh luôn có cô, muốn hình ảnh mình xuất hiện trong từng mạch máu của cơ thể anh.

“Em vẫn còn là trẻ con…”. Địch Nam cố gắng không nhìn cô, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mộ Nhạc Nhạc cụp mắt xuống, tự vén cổ áo lên nhìn vào trong. Cô quan sát trong giây lát, sau khi xác định mình đã lớn thì cười tủm tỉm ngẩng lên. Địch Nam mất tự nhiên ngó sang một bên, không cần Mộ Nhạc Nhạc thuật lại, anh đã nhìn thấy rất rõ ràng.

“Thầy cũng thấy rồi đúng không?”. Mộ Nhạc Nhạc nghiêng đầu dò xét ánh mắt của Địch Nam, anh lại càng làm bộ không biết.

Một tiếng “thầy” này đã kéo lý trí của Địch Nam lại, anh lập tức đi về phía toilet, tìm kiếm chìa khóa phòng.

Mộ Nhạc Nhạc ung dung quan sát… Anh thật thông minh, biết chìa khóa không ở trên người cô. Nhưng vở kịch cô bày ra chính là muốn anh tìm kiếm trước!

“Không tìm được đâu…”. Cô dựa vào cửa kích thích Địch Nam.

“Đừng làm ồn, người chịu thiệt là em”. Địch Nam bình tĩnh mở miệng.

“Chịu thiệt gì chứ, trừ phi thầy muốn li hôn với em…”. Mộ Nhạc Nhạc vô tội chớp mắt. Cô đã xác định và cũng khẳng định, cô cần người đàn ông này!

Địch Nam bất lực thở dài, vừa mới chuẩn bị đóng cửa toilet thì Mộ Nhạc Nhạc thò một chân ra chặn ngang cửa, vô tình lại làm lộ cặp đùi trắng nõn mảnh khảnh. Đôi chân trần của cô như muốn trêu ngươi anh.

“…”. Địch Nam bóp trán, nếu nói anh không có chút phản ứng sinh lý nào thì quả là bịa đặt.

“Hay là uống một ít rượu trước?”. Mộ Nhạc Nhạc giúp anh điều chỉnh tâm lý. Cô tin rằng chỉ cần vượt qua bước này, anh sẽ không còn xem cô là trẻ con nữa.

“…”. Địch Nam xoa trán, người vợ “thấu hiểu lòng dân” như vậy có thể tìm đâu ra nữa đây?

“Em không phải là lần đầu tiên?”.

“Đương nhiên là không”.

Địch Nam nhíu mày. Mộ Nhạc Nhạc tiếp lời, “Lần đầu tiên đã bị thầy cướp mất hồi nhập học rồi”.

“…”. Anh chỉ có lòng giúp một nữ sinh say rượu thôi, nào có làm bậy gì đâu!

Mộ Nhạc Nhạc vân vê góc áo, nghiêm trang nói: “Chồng yêu à, chúng ta đều là người trưởng thành, thầy có thể cư xử chín chắn hơn được không? Đừng ầm ĩ nữa mà!”.

“…”. Địch Nam vừa hé miệng lại á khẩu không trả lời được.

Mộ Nhạc Nhạc thoải mái bước lên, ngồi xổm ở trước đầu gối anh. Địch Nam lẳng lặng quan sát, bàn tay vô thức luồn vào mái tóc cô. Anh luôn tưởng tượng có một người con gái có thể chăm chú nhìn mình như bây giờ, nhưng lại chưa từng nghĩ tới trong đôi mắt người con gái đó vẫn còn lưu giữ những nét trẻ con tinh nghịch. Đôi mắt trong veo xoa dịu trái tim anh, khiến anh rất muốn ôm cô vào lòng. Không làm gì khác, chỉ ôm một cách đơn thuần.

Thân thể Mộ Nhạc Nhạc bị đôi tay mạnh mẽ nâng lên, hai má áp vào ngực anh. Nhịp tim lúc thì dồn dã, khi lại bình ổn.

Ngay lúc này đây, Địch Nam không còn là người thầy tôn nghiêm nữa, anh chỉ là một thằng đàn ông cô độc.

Anh dùng sự im lặng để che giấu cảm xúc, nhưng trái tim vẫn không ngừng cô đơn. Sự cô đơn làm cho con người cô đơn trở nên u mê, anh cũng là kẻ bị dồn đến bước đường cùng.

Mộ Nhạc Nhạc ôm lấy eo anh, xung quanh cơ thể ấm áp của anh dường như vảng vất một lớp khí lạnh lẽo. Cô biết anh cần một cái ôm yêu thương, bất kể lúc này anh coi mình là ai, cô cũng sẵn lòng cho anh sự ấm áp.

“Thầy hãy học theo em, học cách tàn nhẫn như em”.

“Gọi là chồng”.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩn ra trong một giây, rồi dè dặt gọi: “Chồng…”.

Địch Nam chôn mặt vào hõm vai cô, ôm chặt lấy cô.

Âm thanh người vợ gọi một tiếng chồng tựa như ly rượu mê ly say lòng người, lấp đầy sự trống rỗng trong anh. Anh là kẻ có tội vì đã lợi dụng cô để thỏa mãn dục vọng của mình.

“Vì sao lại chọn anh?”. Giọng Địch Nam trầm trầm, lộ ra vẻ cô đơn.

“Muốn em nói thật không?”.

“Tốt nhất là thế”.

Mộ Nhạc Nhạc bị tâm trạng u ám của anh ảnh hưởng, lòng cũng thấy trĩu nặng, “Em sống quá vui vẻ, nên không thể đứng nhìn người khác phải khổ sở”.

Địch Nam sợ run lên, nhưng chưa đầy một giây anh đã nhếch môi cười, “Đúng như tên em”. (Nhạc Nhạc nghĩa là vui vẻ)

“Nhưng anh lại thà lựa chọn không vui vẻ”. Mộ Nhạc Nhạc cái gì cũng hiểu, chỉ không hiểu tại sao nhiều người lại sống mệt mỏi đến vậy.

Địch Nam mím môi cười, anh luôn dùng nụ cười để che giấu cảm xúc, nhưng anh không hề yếu ớt, trái lại còn kiên cường tuân theo nỗi sợ của bản thân.

“Anh có hút thuốc không?”.

“Cũng thỉnh thoảng”.

“Không tốt cho sức khỏe”.

“Anh biết”.

Mộ Nhạc Nhạc mỉm cười ngọt ngào. Ngày đầu tiên nhập học, cô nhìn thấy Địch Nam ngồi trong một góc hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác. Mộ Nhạc Nhạc bất chợt bị đôi mắt u buồn ấy hấp dẫn, từ giữa trưa đến tận lúc chiều tà, cô vẫn ngẩn ngơ đứng ở phía xa ngắm nhìn một góc khuôn mặt anh, không khí khi đó ngập tràn cảm giác bi thương. Từ lúc ấy cô đã quyết định sẽ cứu vớt vị hoàng tử ưu sầu kia, chia sẻ mọi niềm vui, hạnh phúc với anh.

Địch Nam vuốt tóc cô, “Mau đi ngủ đi”.

“Không, cùng nhau ngủ”.

Cô vẫn cố chấp không đổi ý.

Địch Nam ngắm cô hồi lâu, đột nhiên khom người ôm cô. Mộ Nhạc Nhạc thở nhẹ một tiếng, lập tức vòng tay qua bả vai anh. Muốn bắt đầu rồi ư? Đừng nói thế chứ, hơi nhanh thì phải…

Địch Nam nhỏm nửa người lên, nhìn xuống cô gái dưới gối.

“Có một ngày em sẽ hối hận”.

“Em sẽ không”. Mộ Nhạc Nhạc căng thẳng túm lấy ra giường, nhưng vẫn quả quyết như ban đầu.

“Đừng mong đợi quá nhiều ở anh, con người ta bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi”. Địch Nam dùng lời nói sắc bén làm tổn thương cô, anh đã cho cô cơ hội chạy trốn, đã để bản thân tìm kiếm lí do không chạm vào cô.

Quả nhiên, lòng Mộ Nhạc Nhạc có chút sợ hãi, cô cũng không biết vì sao mình cố chấp đến vậy, chỉ bởi vì anh là hoàng tử ưu sầu ấy sao? Nói thật, cô rất sợ có một ngày sự lạnh lùng của anh sẽ hoàn toàn hạ gục cô.

Nhưng cô không lùi bước, kiên quyết nói: “Em vẫn giữ câu nói đó, cuộc sống không phức tạp như vậy. Nhưng nếu anh làm tâm trạng không tốt lây sang em, em sẽ chủ động vứt bỏ anh”.

Địch Nam khẽ cười, “Có lẽ vậy”.

“Đợi đã, anh không tắt đèn à? Em hơi ngại…”. Mộ Nhạc Nhạc thấy đôi môi anh đang từ từ tới gần, mất hết cả bình tĩnh.

Địch Nam chỉ cười không nói, thò tay tắt đèn. Đàn ông luôn chú ý tới chi tiết, cũng có thể nói là luôn chú trọng đánh sâu vào thị giác. Hay nếu một người phụ nữ chân thành nói với một người đàn ông, cô muốn trở thành người phụ nữ của anh thì không thể không khiến người đàn ông đó động lòng.

Bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ đầy căng thẳng.

Địch Nam nói…

“Nhạc Nhạc, anh lặp lại một lần nữa, anh không yêu em”.

“Sẽ yêu thôi. Em có thể chờ”.

“Sẽ phải chờ thật lâu. Có lẽ là cả đời”.

Mộ Nhạc Nhạc quả thật do dự vài giây, “…Vậy cũng chờ”.

Cô thừa nhận cô đang giận, giận vì đến giờ này mà anh vẫn nói những lời vô tình đến vậy.

Địch Nam không nói gì, anh đã không biết lại còn dùng những lời làm cô tổn thương. Cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, còn trong lòng anh cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.

Anh chỉ mới khẽ nhỏm dậy, đôi tay nhỏ bé đã kéo anh lại chỗ cũ. Đôi môi mềm mại như cánh hoa nhẹ nhàng chạm vào vành tai anh, tỏa ra hơi thở ấm áp thơm ngát.

Mộ Nhạc Nhạc lúng túng hôn vành tai anh, nhớ lại lúc theo các bạn cùng phòng đi nghe lén “giáo trình đen”. Đại học như một thùng nhuộm, thanh niên thuần khiết như tờ giấy trắng đi vào, rồi đủ mọi màu sắc bước ra.

Địch Nam nhẫn nhịn nhắm mắt lại. Cô có biết loại hành vi này là đang đùa với lửa không?

“Chồng à…”.

Lại một tiếng gọi mềm mại không xương vang lên. Anh vẫn coi cô là trẻ con mà xem nhẹ sự đáng yêu quyến rũ thiên bẩm của đàn bà.

Hô hấp của Địch Nam bắt đầu dồn dập, lý trí ra lệnh cho anh lập tức đi ra khỏi gian phòng này, nhưng tay chân lại không nghe theo.

Hôn lên trán cô, ấn đường, chóp mũi, dừng ở bờ môi… Mộ Nhạc Nhạc không cho anh thời gian suy nghĩ, chủ động sán lại. Đầu gối hơi nhỏm lên, trong lúc vô tình chạm phải bộ phận rắn chắc đang nóng như lửa.

Địch Nam rên lên một tiếng, hiển nhiên đã mất đi lực kháng cự trước sự khiêu khích của cô. Trước mắt rõ ràng là một cô gái nhỏ không kinh nghiệm, vậy mà lại khiến anh mê muội đến thế. Cấm dục quá lâu quả thực không tốt lắm.

Da thịt cô mềm mại vượt xa sự tưởng tượng của anh, đầu ngón tay lướt tới đâu là mê mẩn tới đó, lọt thỏm giữa nơi mềm mại nhất của người con gái.

Địch Nam mặc dù đã phấn khích tới cực điểm, nhưng lại bắt đầu sinh ra cảm giác tội lỗi khi xâm phạm trẻ vị thành niên.

Nhưng ý nghĩ này chỉ lướt qua đầu trong giây lát, khi phá tan lớp màng mỏng độc nhất vô nhị kia, anh dĩ nhiên không thể dừng lại, bị lạc ở trong cơ thể sít chặt của cô, muốn ngừng mà không được.

Hai tay Mộ Nhạc Nhạc bấu chặt chiếc gối, eo đau ê ẩm. Cô không đoán được Địch Nam một khi trở nên hung mãnh thì ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho cô. Hỏi một câu mang tính tượng trưng rằng cô có đau không, cô đáp có một chút, anh ậm ừ, thoáng thả chậm tốc độ, nhưng chỉ chốc lát sau đã đẩy nhanh hơn, sự va chạm làm cô choáng váng đầu óc.

“Thầy Địch, em…”.

“Đừng gọi thầy nữa, cảm giác anh giống kẻ biến thái”.

“…”.

Mộ Nhạc Nhạc bị đau nhưng vẫn cười khanh khách. Cảm giác này thật kỳ diệu, hai người vốn không hiểu nhau, trong một buổi tối lại có thể dung hòa vào nhau. Hai nơi nào đó của cơ thể kết hợp chặt chẽ, anh không kiêng kỵ vuốt ve thân thể cô, cô lại thích ngón tay thô bạo tiếp xúc của anh. Từ cảm giác ngượng ngập đến mỏi nhừ người, anh đã dễ dàng đưa cô vào lĩnh vực mới mẻ này. Không thể nói rõ tốt hay không, dù sao cũng là lần đầu trải nghiệm.

“Tại sao anh không muốn nhìn thẳng vào vấn đề?”.

“Hửm?”.

“Chúng ta đã – kết – hôn”. Mộ Nhạc Nhạc lớn tiếng nhắc nhở anh, Địch Nam là người chồng danh chính ngôn thuận của cô.

Lời này vừa nói ra, cảm xúc đang buộc chặt Địch Nam dần dần thả lỏng, Mộ Nhạc Nhạc là người vợ danh chính ngôn thuận của anh.

“Đúng vậy…”.

“Cái gì đúng vậy? Hả?…”.

Địch Nam xoay người, tư thế vừa chuẩn để Mộ Nhạc Nhạc ngồi lên đùi anh. Mộ Nhạc Nhạc nhìn một trên một dưới đung đưa mà há hốc mồm. Cô hớp phải một ngụm khí lạnh, biết rằng mình đã nhắc nhở không đúng lúc. Khẳng định quan hệ vợ chồng chỉ càng thúc đẩy anh quá đáng hơn thôi.

“Người ta là lần đầu tiên, sao anh lại như vậy, chẳng dịu dàng chút nào, hu hu…”.

Mộ Nhạc Nhạc cuối cùng không thể nhịn được nữa, mở miệng lên án người bên dưới.

“…”. Địch Nam ôm eo cô kéo vào lòng, vốn định an ủi cô vài câu, nhưng anh đã phạm phải sai lầm, bộ ngực mềm mại cọ xát vào ngực càng khiến anh phát hỏa.

“Chồng à, chậm lại được không…”. Mộ Nhạc Nhạc nằm sấp trên giường, tay túm chặt lấy gối.

Địch Nam khàn khàn đáp lại: “Em dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào toilet. Anh không gọi thì đừng đi ra”.

Lúc này, anh chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc ấy ngăn chặn việc mình hủy hoại cô vợ nhỏ.

“Ưm”. Mộ Nhạc Nhạc ậm ừ đáp, quay lại nhìn Địch Nam. Dưới ánh trăng, cô có thể thấy rõ trong ánh mắt sâu lắng của anh chất chứa dục vọng.

“Không sao, em tiếp tục được…”. Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy mãn nguyện, có câu nói kia của anh là đủ rồi.

Địch Nam giật mình, không rõ cảm xúc lúc này là gì. Anh bế cô lên, đi vào phòng tắm, đặt cô vào bồn nước nóng rồi sập cửa lại.

Ngồi im lặng chưa đầy một phút đồng hồ, Mộ Nhạc Nhạc đã mở miệng hỏi.

“Chồng à, em sẽ mang thai phải không?”.

“Sẽ không”.

“Vì sao lại không?”.

“…”. Địch Nam mệt mỏi thở dốc vì phải bỏ dở nửa chừng.

Nhạc Nhạc, lúc thỏa thuận chẳng phải anh đã đề cập đến việc này rồi sao? – Nhưng anh chỉ nghĩ trong bụng, không nói ra.

Tắm rửa xong, Mộ Nhạc Nhạc vốn định thủ thỉ tâm sự với anh, ai ngờ vừa gối đầu lên khuỷu tay anh đã chìm vào giấc ngủ.

Địch Nam ngắm nhìn người vợ xinh đẹp nằm gọn trong lòng. Chẳng qua chỉ là sự hấp dẫn của thể xác, vậy mà lại khiến dự định ban đầu của anh dao động.

Giữa trưa hôm sau, quản gia gõ cửa phòng.

“Cậu chủ, chủ tịch Hàn đang ở phòng khách chờ cậu”.

Địch Nam không vui ngồi dậy, lạnh lùng mở miệng: “Nói tôi không ở nhà”.

“Nhưng chủ tịch Hàn biết cậu ở nhà”. Quản gia có vẻ khó xử. Hai cha con này thật không bình thường.

“Chủ tịch Hàn? Họ Hàn có rất nhiều…”. Mộ Nhạc Nhạc dụi mắt, nhưng không tài nào mở ra được, Địch Nam nhất định đã hút hết sinh lực của cô rồi. Buồn ngủ quá!

Địch Nam nhíu mày, không có chuyện gì thì ông ta đã không đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.