Cấp lại, OK?

Chương 26:




Trong quán cà phê gần bệnh viện.

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn Hàn Tư Viễn.

“Cô làm sao vậy?”. Hàn Tư Viễn thấy cô như đang dấy binh hỏi tội mình.

Mộ Nhạc Nhạc đập bàn rầm rầm, “Vì sao anh không nói cho tôi biết anh với chồng tôi là anh em ruột?”.

“Ồ, không gọi là thầy Địch nữa à?”. Hàn Tư Viễn không hề ngạc nhiên, còn hỏi vặn lại Mộ Nhạc Nhạc.

Nhắc tới vấn đề xưng hô, Mộ Nhạc Nhạc nhớ lại chuyện ngày hôm qua, xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Thầy Địch không thích tôi gọi là thầy”.

“Ở trên giường hả?”. Hàn Tư Viễn chua chát hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc thở dốc kinh ngạc, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Sao anh có thể nói ra? Anh chẳng biết xấu hổ gì cả…”.

Hàn Tư Viễn nghe cô thừa nhận, trong lòng cảm thấy là lạ.

Mộ Nhạc Nhạc ấm ức, vỗ ngực nhìn xung quanh, hút một ngụm to nước trái cây, rồi khoanh hai tay trước ngực, nói: “Ba chồng tôi, tức là ba anh, đã nổi giận rồi. Đều tại anh cả!”.

Hàn Tư Viễn nhướn mày, “Ba tôi đi tìm cô?”.

“Là do tôi không cẩn thận. Tôi chỉ nói sai một câu, ba anh đã bắt tôi ly hôn với thầy Địch”. Mộ Nhạc Nhạc mếu máo trả lời.

“Cô nói cái gì?”.

“Tôi nói tôi là vợ Địch Nam, không phải con dâu nhà họ Hàn. Hu hu… Anh phải đi giải thích giúp tôi đi”. Mục đích Mộ Nhạc Nhạc đến đây là muốn nhờ Hàn Tư Viễn giúp đỡ. Cô mà ra nước ngoài thì chẳng phải ván đã đóng thuyền rồi ư. Nếu ba chồng tức lên đưa Địch Nam đi xem mặt thì làm thế nào?

Hàn Tư Viễn cười hả hê, “Cô nói thế thật á? Ba tôi không đánh cô à?”.

“Đang định đánh, may mà thầy Địch xuất hiện kịp thời! A, bạch mã hoàng tử của tôi lúc nào cũng đẹp trai…”. Mộ Nhạc Nhạc ngơ ngẩn nhìn trời.

Hàn Tư Viễn khinh thường hừ một cái, “Lúc ấy tôi mà ở đó cũng có thể bảo vệ cô”.

Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, “Trước mặt thầy Địch anh tuyệt đối không được nói thế. Thầy ấy sẽ giận mất”.

“Cô sợ Địch Nam đến thế à?”.

Mộ Nhạc Nhạc tội nghiệp gật đầu: “Sợ chứ, sợ anh ấy không cần tôi. Tôi rất thích anh ấy”.

Hàn Tư Viễn thở dài, “Cô phiền phức quá, mau đi đi”.

“Trước khi tôi đi, anh phải hứa giúp tôi đã”.

“Mặc kệ cô, liên quan gì đến tôi”.

“Xin anh đấy, Hàn Tư Viễn”.

“Tôi nói không là không. Cô đi đi”.

Mộ Nhạc Nhạc tức giận đứng lên: “Được, tôi mà đi là sẽ đi luôn ba năm. Anh đừng hối hận đấy nhé!”.

Lúc cửa quán cà phê đập mạnh vào nhau, Hàn Tư Viễn mới có phản ứng. Hắn đuổi theo ra ngoài, gặp Mộ Nhạc Nhạc giận dỗi đang ngồi ở gốc cây.

“Đi ba năm là sao? Cô nói cho rõ xem nào”.

“Ai cần anh lo! Hứ”. Mộ Nhạc Nhạc lè lưỡi.

“Tôi xin lỗi, nói nhanh lên”.

Mộ Nhạc Nhạc quay ngoắt đầu sang một bên: “Anh phiền quá, tránh ra!”.

“Thôi được, tôi giúp cô giải thích”.

“Thật à, em chồng?”. Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ, hai mắt vụt sáng dưới hàng lông mi dài, trông thật đáng yêu.

“…”. Luận vai vế, Mộ Nhạc Nhạc đúng là chị dâu hắn.

“Đi đâu?”.

“Đi du học, thầy Địch đang làm thủ tục xuất ngoại cho tôi. Chắc thầy ấy phải đến nhà tôi để lấy giấy tờ”.

“Đến nước nào?”

“Mĩ”.

“Nói cho rõ ràng đi”.

“Boston… Phì…” Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười ngô nghê, “Thầy Địch còn định đưa tôi đến học ở Havard. Tôi tiếng Trung nói không tốt, IQ chỉ cao bằng trẻ em, đến đấy làm gì”.

“Năng lực cô kém cỏi thế thì sao mà thông minh lên cho nổi?… Oái… Tôi là bệnh nhân đấy nhé”. Hàn Tư Viễn đã trúng một đấm của Mộ Nhạc Nhạc.

“Tôi đi cùng cô. Thế nào?”. Hắn nửa đùa nửa thật.

“Đừng có đùa, năm nay là anh tốt nghiệp rồi”.

“Thì sang đó học thạc sĩ”.

“Thôi đi, giờ tôi không có tâm trạng để đùa đâu”. Mộ Nhạc Nhạc chống má buồn rầu, “Xa xứ là một bi kịch, ngôn ngữ lại không thông, nếu ba chồng nguôi giận, tôi cũng chẳng muốn đi”.

Hàn Tư Viễn nháy mắt mấy cái. Hắn thừa nhận việc này có lợi với hắn, cho nên không nói gì.

“Ba tôi có tiếng là nóng nảy, thế cô nghĩ vì sao Địch Nam không về nhà ở? Chẳng phải là bị ba tôi đuổi ra ngoài sao”. Hắn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

“Hả? Hóa ra là thế, thảo nào thái độ của ba con họ không tốt, thầy Địch thật đáng thương… Hu hu…”.

Rất may là Hàn Tư Viễn biết rõ tính cách Địch Nam. Địch Nam thuộc loại người dù buồn lòng thế nào cũng không tâm sự với người ngoài. Về điểm này, Phương Dung là một minh chứng. Địch Nam hẹn hò với Phương Dung năm năm trời mà chưa từng nhắc đến chuyện gia đình, khi gặp cô khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười.

“Cho nên tốt nhất cô vẫn nên lánh ra nước ngoài”. Hàn Tư Viễn thúc đẩy.

Mộ Nhạc Nhạc buồn rầu gật đầu, “Có phải tôi rất ngốc không?”.

“Đâu có, cô rất thông minh”. Hàn Tư Viễn đáp.

Mộ Nhạc Nhạc xoa mũi, “Người khác nói gì tôi đều tin. Anh nói xem tôi ra nước ngoài liệu có bị kẻ xấu lừa gạt không? Không có anh giúp, tôi rất sợ…”.

“Đương nhiên là không, thật ra kẻ xấu thì đâu đâu chẳng có…”. Trong nước kẻ lừa đảo cũng không thiếu. Chậc, thí dụ như Hàn Tư Viễn hắn đây.

Mộ Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, rồi vỗ đùi đứng lên.

“Tạm biệt Hàn Tư Viễn, không biết khi nào mới có thể gặp lại…”.

“Tôi lái xe đưa cô đi”.

“Đưa tôi đến nước Mĩ làm tiến sĩ?!”.

“Tôi thấy cô chẳng có vẻ buồn chút nào”.

Mộ Nhạc Nhạc cười khanh khách: “Tôi chỉ hay cười thôi. Nỗi buồn trong lòng ai có thể hiểu được đây…”.

Hàn Tư Viễn xoa đầu cô, rồi choàng tay qua vai cô. Cảnh tượng này vừa khéo thế nào lại bị Hàn Kiến Quốc từ viện ra bắt gặp.

Hàn Kiến Quốc ngồi trong xe nhìn Hàn Tư Viễn, không tin nổi vào mắt mình. Hàn Tư Viễn cũng không biết phải giải thích như thế nào, buông hai tay ra, chân sải bước đi đến.

“Rầm” một tiếng, cửa xe suýt nữa bị ông bác phá hỏng.

Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới chú ý tới ba chồng đằng đằng sát khí, chân cô lập tức mềm nhũn ra.

Hàn Kiến Quốc giơ tay lên định tát Mộ Nhạc Nhạc. Nào ngờ Hàn Tư Viễn túm lấy Mộ Nhạc Nhạc kéo ra sau, một cái tát như trời giáng đậu ngay trên mặt Hàn Tư Viễn.

Mộ Nhạc Nhạc há hốc mồm nhìn.

“Ba! Ba bình tĩnh lại có được không?”. Hàn Tư Viễn xoa xoa hai má bị đau. May mà hắn ngăn cản, nếu không chắc chắn Mộ Nhạc Nhạc sẽ bị choáng.

Quản gia Trần đỡ lấy Hàn Kiến Quốc, Hàn Kiến Quốc vung tay quản gia ra, chỉ thẳng vào ấn đường Hàn Tư Viễn hỏi: “Trong mắt mày vẫn còn người ba như tao à?! Mày có biết nó là vợ anh trai mày không?!”.

“Nhạc Nhạc, cô đi trước đi”. Hàn Tư Viễn đẩy bả vai Mộ Nhạc Nhạc.

“Ta xem ai dám đi!”. Hàn Kiến Quốc gầm lên giận dữ, Mộ Nhạc Nhạc sợ đến nỗi không dám dịch chuyển nửa li.

“Cô! Dùng dằng giữa hai anh em nó làm trò gì?!”.

Mộ Nhạc Nhạc hoảng sợ nhìn Hàn Kiến Quốc như đang nhìn thấy quái vật hồ Lochness, nước mắt rưng rưng.

Hàn Tư Viễn thở dài, gọi một chiếc taxi. Mặc kệ Hàn Kiến Quốc đang kêu gào, hắn đẩy Mộ Nhạc Nhạc vào trong xe, “Ngày mai nói sau, chuyện hôm nay không được kể cho Địch Nam”.

Mộ Nhạc Nhạc sợ sệt gật đầu, giục ngay lái xe: “Bác tài, mau mau chạy đi!”.

Hàn Tư Viễn khẽ cười, để trên ghế trước tờ một trăm ngàn, chiếc xe phóng “vèo” đi thẳng.

Hàn Kiến Quốc đánh bộp vào vai Hàn Tư Viễn, Hàn Tư Viễn bất đắc dĩ xoay người lại, “Giữa nơi đông người, là tự ba hủy đi hình tượng của mình đấy nhé”.

“Ba dọa nó vài câu không được à? Tuy ba không thích nó, nhưng Tiểu Nam lại thích. Ba phải làm sao? Ba cảnh cáo con, Hàn Tư Viễn. Phụ nữ đầy rẫy, đừng có mà tơ tưởng đến chị dâu con!”. Hàn Kiến Quốc tung hoành trên cả thương trường lẫn tình trường đã nhiều năm, có gì mà không nhìn thấu.

“Con biết vì sao ba không thích Mộ Nhạc Nhạc. Vì gia cảnh nhà cô ấy bình thường, không xứng với đứa con trai bảo bối Địch Nam của ba chứ gì”. Hàn Tư Viễn nói lảng sang chuyện khác.

“Đúng thế thì sao? Có tiền hay không không quan trọng, nhưng dù gì cũng phải có một tấm bằng. Cô ta thì chẳng có gì hết”.

“Ồ, thảo nào Địch Nam muốn đưa cô ấy đến học ở Havard”.

Hàn Kiến Quốc giật mình, tâm trạng bỗng phấn chấn lên, “Con nói gì? Tiểu Nam chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài?”. Xem ra con trai vẫn quan tâm đến cảm xúc của lão già này.

“Đúng thế, nhưng chỉ đi ba năm, chắc chắn khi quay về Mộ Nhạc Nhạc sẽ mang tấm bằng tốt nghiệp đại học loại xịn đến biếu ba”. Hàn Tư Viễn không định dàn hòa cho ba và Địch Nam, nhưng vì Mộ Nhạc Nhạc, hắn chỉ có thể nói vậy.

“Ba thấy nó không phải người có khả năng đó”.

“Đúng vậy! Chính vì cô ấy sợ không tốt nghiệp được, cho nên chúng ta mới có thể đứng đây mà thương lượng. Cô ấy là chị dâu con, sao con lại thấy chết mà không cứu? Luận văn tốt nghiệp con sẽ giúp cô ấy viết, cô ấy chỉ cần lấp liếm một học kỳ là được. Việc này đương nhiên không thể để Địch Nam biết. Ba hiểu chứ?”. Không phải Hàn Tư Viễn nói cho có lệ với ba, thực ra trong lòng hắn cũng tính toán như vậy.

Hàn Kiến Quốc nhìn kĩ vẻ mặt Hàn Tư Viễn, nổi giận quát, “Mày, chẳng biết mày đang suy nghĩ cái gì nữa. Mày là nhân tài của khoa y đại học Havard, chưa tốt nghiệp xong đã bỏ học về nước, giờ lại muốn đi học? Tuổi trẻ tài cao quá nhỉ?!”.

Hàn Tư Viễn nhún vai, “Thanh xuân là để lãng phí mà, mỗi người đều chỉ có một lần tiêu xài”.

“Mày lải nhải ít thôi, không phải mày để ý tới Mộ Nhạc Nhạc thật đấy chứ?”.

“Ba, mắt ba kèm nhèm rồi sao? Con á, con đâu có thiếu bạn gái? Oái, ba bạo lực”. Hàn Tư Viễn hôm nay thật xui xẻo, là bệnh nhân mà không ngừng bị đánh.

“Mộ Nhạc Nhạc nhìn trông cũng khá xinh đẹp. Nhưng chính vì xinh đẹp mới dễ gây rắc rối!”. Hàn Kiến Quốc nắm chặt tay, khi xưa ông điên cuồng theo đuổi mẹ Địch Nam chẳng phải cũng vì si mê vẻ đẹp của bà ấy ư. Haizz, tất cả đều do sắc đẹp gây họa.

Hàn Tư Viễn cười khổ, đỡ Hàn Kiến Quốc lên xe. Đúng là gừng càng già càng cay, liếc mắt đã nhận ra Mộ Nhạc Nhạc là mỹ nhân gây họa. Hàn Tư Viễn hắn cũng đã chứng thực được điều này.

Nhưng mà mấy việc đó đều không quan trọng. Không lâu nữa, hắn và Mộ Nhạc Nhạc sẽ được trải qua những tháng ngày yêu đương ở xứ người. Địch Nam, anh có bản lĩnh thì hãy ngăn cản đi.

o0o

Mộ Nhạc Nhạc hấp tấp chạy về nhà mẹ, vừa vào cửa đã thấy ba mẹ đang ăn cơm cùng Địch Nam. Mặt cô trắng bệch, quên cả chào, chỉ cúi đầu qua quýt rồi vọt vào phòng ngủ.

“Con rể, Nhạc Nhạc làm sao vậy?”. Mẹ cô buông bát đũa, Địch Nam bước đến trước phòng ngủ.

“Nhạc Nhạc, mở cửa ra”. Địch Nam nhướn mày.

“Nhạc Nhạc à, ai bắt nạt con thì nói cho ba biết, ba với con rể sẽ liên thủ đi đánh hắn!”.

“Không, không có ai bắt nạt con. Mọi người cứ ăn đi, con không đói bụng…”. Mộ Nhạc Nhạc ôm gấu bông, nằm trên giường để bình tĩnh lại.

Địch Nam bảo ba mẹ quay lại ăn, một mình đứng chờ trước cửa phòng ngủ.

Mẹ Mộ Nhạc Nhạc nhìn về phía đồng hồ treo tường, thật chẳng hiểu sao Địch Nam có thể đứng lâu như vậy mà không lên tiếng.

“Nhạc Nhạc à, chồng con đứng ở ngoài cửa một giờ rồi. Con bé này làm sao thế!”.

“A?!…”. Mộ Nhạc Nhạc đột nhiên mở cửa, nhìn thấy ngay ánh mắt dịu dàng của Địch Nam.

Lòng cô như được rót một dòng nước ấm, kích động chui vào lòng anh, “Em xin lỗi. Em không biết anh đứng ở ngoài cửa chờ em”.

“Sao phải xin lỗi, em đâu có bảo anh chờ”.

“Anh có mỏi chân không? Em bóp chân giúp anh”. Mộ Nhạc Nhạc dẫn Địch Nam vào trong phòng ngủ.

Ba mẹ cô liếc nhìn, xấu hổ quay ra phòng khách xem phim truyền hình dài tập.

“Con rể thật phong độ, rất giống tôi ngày đó”.

“Đừng nói xạo, năm đó hai ta cãi nhau, ông chỉ biết đập cửa rống ầm ầm, đâu có dịu dàng chút nào”.

“Thôi đi! Tại bà đang chiếm toilet đấy chứ!… A!… Mình à, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy”. Ba Mộ Nhạc Nhạc nhảy khỏi ghế sofa, tránh chiếc chổi lông gà đang phi tới của mẹ Mộ Nhạc Nhạc.

Địch Nam nhìn quanh phòng ngủ tràn ngập các món đồ chơi hoạt hình màu hồng nhạt mà anh chưa từng nhìn thấy.

Mộ Nhạc Nhạc thấy anh ngắm chiếc móc di động ở đầu giường bèn vội vàng gỡ xuống đưa cho Địch Nam, “Anh thật tinh mắt, đây là móc di động hình quả đào mà em thích nhất. Tặng anh nè”.

“Không, trẻ con quá”. Địch Nam khẽ cười.

Mộ Nhạc Nhạc thò tay vào túi quần anh rút di động ra, gắn chặt vào rồi mới trả lại.

“Em không có bên cạnh, liệu anh có giống nam diễn viên trên phim truyền hình, thấy quả đào này thì sẽ nhớ tới em không?”.

Địch Nam vân vê quả đào, “Anh không biết…”.

“Coi như là lời nói dối thiện ý, nói ‘được’ đi mà!” Mộ Nhạc Nhạc chu miệng đòi hỏi.

Địch Nam cười nhưng không nói gì, chỉ im lặng xoa đầu cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.