Cấp lại, OK?

Chương 37:




Đông qua xuân lại về, chỉ chớp mắt thời tiết đã chuyển ấm. Chương trình học nặng nề khiến Mộ Nhạc Nhạc chẳng còn thừa thời gian mà để buồn rầu. Huống chi Hàn Tư Viễn mỗi ngày đều tặng cô một bông hồng đỏ thắm, cố gắng hết sức tưới tắm tình yêu ngập tràn trái tim cô.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của Mộ Nhạc Nhạc, cũng chính là kỷ niệm một năm ngày cô và Địch Nam kết hôn. Trong cái cuộc đời chẳng có gì đáng để kỷ niệm này, cô ôm quyển từ điển tiếng Anh nặng trịch, nhẩm đi nhẩm lại mấy cái thuật ngữ chuyên nghiệp làm người ta đau cả đầu.

Mộ Nhạc Nhạc cắn cắn bút, không kìm được thở dài một tiếng. Từ sau Giáng Sinh, chẳng những Địch Nam không thèm quan tâm gì đến cô mà ngay cả thư kí Tống cũng rất ít lên QQ nói chuyện phiếm với cô. Mà cho dù cô ấy có login cũng chỉ khách sáo hỏi cô có thiếu gì không thôi.

Thầy Địch… Anh có còn nhớ rằng anh có một người vợ trên danh nghĩa không?

Tiếng gõ cửa vang lên,  Mộ Nhạc Nhạc buông sách vở chạy ra mở…

Một bó hoa hồng lớn tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt cô. Trên đời này làm gì có cô gái nào không thích hoa mà nhất là hoa hồng tượng trưng cho tình yêu nữa chứ. Nhưng cô đã bị Hàn Tư Viễn làm hư mất rồi, bây giờ chẳng còn thấy hứng thú gì với hoa nữa.

Cô ôm bó hoa bằng cả hai tay, chớp mắt cười: “Tặng hoa thì thà tặng đồ ăn vặt còn hơn, tiêu tiền cũng phải chú ý đến nội dung chứ.”

Hàn Tư Viễn nhếch môi cười, giơ một túi đồ ăn vặt lên khoe: “Được cả đôi đây nhé.”

Mộ Nhạc Nhạc le lưỡi với hắn. Nửa năm nay Hàn Tư Viễn đã thay đổi rất nhiều. Ngoài đi học và ngủ ra, gần như lúc nào hắn cũng ở bên cạnh chăm sóc cẩn thận cho cô. Đối với những cô gái khác, Hàn Tư Viễn giữ thái độ cách xa ngàn dặm. Hình tượng “thiếu gia phong lưu” nổi danh một thời giờ đã hoàn toàn biến mất.

Quan hệ giữa bọn họ lúc này đang rất phức tạp. Hàn Tư Viễn chưa từng chính thức nói gì rõ ràng với Mộ Nhạc Nhạc. Thí dụ như lúc hai người đi trong vườn trường, có người hỏi hắn — Mộ Nhạc Nhạc có phải là bạn gái hắn không, hắn chỉ cười mà không đáp. Chính thế nên Mộ Nhạc Nhạc cũng chẳng có lý do để từ chối gì hết. Dù nói như thế nhưng cả trong việc học tập hay trong cuộc sống hàng ngày, Hàn Tư Viễn quả thật luôn giúp đỡ cô rất nhiều, kiểu quan tâm của một người bạn trai khiến một cô gái bé nhỏ như cô cảm nhận được sự ấm áp, không hề cô độc nơi đất khách quê người.

Hàn Tư Viễn lấy một chai nước từ trong tủ lạnh, uể oải ngã xuống sofa, còn Mộ Nhạc Nhạc thì đứng trước cửa sổ thuần thục thay hoa tươi. Hàn Tư Viễn nhìn bóng lưng cô, miệng nhấm nháp chai nước lạnh… Hắn thò tay vào túi quần, sờ chiếc hộp hình vuông màu đỏ… Đây là hộp bao cao su vừa nãy hắn tiện thể mua trong siêu thị.

Hôm nay là sinh nhật Mộ Nhạc Nhạc, những món quà con gái thích hầu như hắn đã tặng cho cô cả rồi. Tuy Mộ Nhạc Nhạc mỗi khi nhận quà đều rất vui, nhưng cô chỉ vui vẻ nhận quà mà không hề hỏi lấy một câu về ý nghĩa của những món trang sức “tình yêu” ấy.

“Nhạc Nhạc… Chu Bội Doanh đâu?” Hàn Tư Viễn thừa biết nhưng vẫn hỏi.

“Cô ấy đi Petersburg chơi với cậu bạn trai mới người Đức rồi. Thấy bảo đi xem thi đấu bóng đá chuyên nghiệp.” Mộ Nhạc Nhạc trả lời. Sinh viên nước ngoài luôn tự do thoải mái mà thành tích học tập vẫn không hề suy chuyển. Chắc là có liên quan đến thói quen ăn uống, cô tự an ủi bản thân.

Hàn Tư Viễn kéo dài giọng: “Ồ, vậy chắc chưa trở về ngay trong dăm bữa nửa tháng đâu nhỉ?”

Mộ Nhạc Nhạc cảm giác giọng điệu hắn là lạ, bèn trở về bàn học, gõ bàn phím lạch cạch ra vẻ bận rộn. 

“Chat với ai vậy?”

“À… Một bạn học mới người Trung Quốc, cô ấy ở Hà Bắc, coi như nửa đồng hương…” Mộ Nhạc Nhạc ậm ừ đáp. Thật ra chỉ có mình cô đang gõ, còn đối phương đã treo máy từ lâu rồi.

Hàn Tư Viễn tiến đến gần, Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy tiếng bước chân, chột dạ gập laptop lại. Cô đẩy Hàn Tư Viễn ra: “Anh làm gì vậy? Còn muốn rình xem chuyện riêng tư của em nữa à?”

“Em mà cũng có chuyện riêng tư sao?” Hàn Tư Viễn nhìn cô với vẻ mặt “ngây thơ vô tội”, còn cô đương nhiên đang lo lắng ngó nghiêng xung quanh.

Mộ Nhạc Nhạc lập tức nhìn về phía đồng hồ: “A… 11 giờ rồi, chúng ta mau đi ăn trưa thôi…”

“Hôm nay anh xuống bếp, Spaghetti nhé?” Hàn Tư Viễn xắn ống tay áo, chỉ túi đồ bên cạnh. Hôm nay hắn đã chuẩn bị đầy đủ mới đến, để xem cô còn muốn trốn tránh kiểu gì.

“…” Mộ Nhạc Nhạc nhìn căn phòng bếp nhỏ cách đó không xa, cô rất muốn hỏi đội xây dựng nhà trường tại sao ký túc xá sinh viên mà còn trang bị cả phòng bếp làm gì? Sao lại chu đáo đến vậy chứ?

Cô thấy Hàn Tư Viễn xách túi đồ đi vào phòng bếp, vén tay áo lên, cảm giác không khí thật là quái lạ. Hắn cười một cái, cô liền lạnh người một cái. Bụng nghĩ: Hàn Tư Viễn sẽ không làm gì vô đạo đức chứ?

Nghĩ vậy, cô đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy chiếc váy ngủ mỏng manh trên người, bèn vọt vào phòng ngủ, lấy ra một cái quần bò bó sát, oái… Quần bò này hình như là do Hàn Tư Viễn mua cho cô, lúc đó mặc thử tuy thấy chật nhưng cô lại ra vẻ rất vừa, hix, thật ra lúc cởi vô cùng khó khăn!

Mộ Nhạc Nhạc ngồi ở bên giường, dốc hết sức lực mới kéo được tới thắt lưng. Chiếc quần bò này vừa ống côn lại vừa trễ eo, kiểu dáng màu sắc rất đẹp, cũng không đến nỗi chật lắm, chỉ là lúc mặc vào thì phô bày đầy đủ các đường cong. Mặc xong, Mộ Nhạc Nhạc nhìn vào gương phát hiện một vấn đề mới: mông trở nên thật là cong!

“Nhạc Nhạc… Ra đây giúp anh với!”

Hàn Tư Viễn ở ngoài cửa đang gọi, còn Mộ Nhạc Nhạc ở bên trong thì đang lăn lộn trên sàn kéo quần xuống, quả thật rất khó cởi… Đến khi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, cô mới lúng túng chạy ra mở cửa.

Hàn Tư Viễn nhìn các đường cong cùng vòng eo thon thả của Mộ Nhạc Nhạc, đưa tay xoay người cô một vòng.

Mộ Nhạc Nhạc ngu ngơ xoay theo, Hàn Tư Viễn vừa lòng gật đầu: “Mắt nhìn người của Trương Tiểu Lai quả nhiên danh bất hư truyền, dáng người em đúng là tiêu chuẩn hình chữ S.”

“…” Mộ Nhạc Nhạc vội kéo thấp áo phông xuống để che khuất mông, không cẩn thận lại làm chiếc cổ áo rộng bị kéo xuống tới tận áo lót, làm lộ ra bộ ngực như ẩn như hiện.

Hàn Tư Viễn theo phản xạ nuốt nước bọt, đi đến gần cửa. Lý trí nói cho hắn, cô còn chưa thông minh đến mức dùng quần áo để quyến rũ đàn ông. Nhưng mà cô quả thực đã khơi dậy dục vọng của hắn, dễ dàng bắt lấy nhược điểm của đàn ông như hắn. 

Mộ Nhạc Nhạc nhìn ánh mắt sáng rực của Hàn Tư Viễn, theo bản năng lùi xuống, nhưng lùi vài bước đã bị ngã xuống giường.

Hàn Tư Viễn tiến đến gần, đầu gối khụy xuống giường, kẹp cô giữa hai chân.

Mộ Nhạc Nhạc hốt hoảng trốn về phía sau, nhưng chiếc giường đơn này diện tích nhỏ hẹp, lưng cô chưa gì đã chạm vào tường rồi.

Hàn Tư Viễn dán hai tay lên hai bên eo cô, bao bọc cả người cô lại. Một chiếc bóng phủ lên đầu Mộ Nhạc Nhạc, tiếng cười mờ ám của Hàn Tư Viễn truyền đến. Mộ Nhạc Nhạc không dám nhìn hắn, nuốt nước bọt liên tục. 

Hàn Tư Viễn lấy tay nâng cằm cô lên, cúi người dần dần tiến đến môi cô.

Mộ Nhạc Nhạc thấy hết chỗ trốn, bèn cố gắng rụt vai lại. Cô thừa nhận trong lòng cô đang đấu tranh, nếu bây giờ để cho Hàn Tư Viễn hôn, liệu cô có thể từ bỏ Địch Nam hay không?

Reng reng reng…

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, đánh tan tâm trạng vui vẻ của Hàn Tư Viễn.

Hàn Tư Viễn tức giận mở cửa, là bánh sinh nhật hắn đặt “đúng lúc” được đưa đến.

Mộ Nhạc Nhạc thở phào một hơi, cám ơn nhân viên giao hàng đáng yêu đã giúp cô giải quyết tình cảnh khốn quẫn này.

Có điều cô nghe thấy Hàn Tư Viễn đang tranh luận với nhân viên giao hàng cái gì đó, hình như là về màu sắc của hộp bánh. Thấy vậy cô đi ra cửa phòng, vừa kí nhận vừa nói: “Ôi dào, đâu phải là ăn hộp, không sao.”

Nhưng mà màu của hộp bánh này quả thật hơi lạ, là màu xanh nhung rất thanh lịch, giống như một cái hộp được đóng gói tinh xảo.

“Anh đã đặc biệt chỉ định hình dạng hộp rồi, không được, anh phải bảo anh ta mang đổi lại.” Hàn Tư Viễn cầm lấy tờ giấy kí nhận, hắn vì hình dạng Mickey đặc biệt của hộp bánh mà trước sinh nhật Mộ Nhạc Nhạc vài ngày đã mời sinh viên khoa thiết kế giúp đỡ.

Nhân viên giao hàng vẻ mặt vô tội, vừa giải thích vừa gọi cho cửa hàng kiểm tra lại.

Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy Hàn Tư Viễn chuyện bé xé ra to, cho nên thừa dịp hai người thương lượng, lặng lẽ cầm hộp bánh đặt lên bàn, lén lút tháo nơ trên hộp, chỉ cần ăn một miếng là không thể trả lại rồi.

Cô cười gian xảo, lôi một nửa chiếc bánh ra ngoài hộp, ngay khi cô đang vươn tay đến chiếc bánh thì ánh mắt dừng lại trên bề mặt bánh, nhìn thấy một chữ lộ ra. 

… Nam.

Mộ Nhạc Nhạc hét lên một tiếng, thật cẩn thận lấy toàn bộ chiếc bánh ra.

Cùng với mùi thơm ngọt ngào là một chiếc bánh sôcôla trắng hấp dẫn hiện ra trước mắt Mộ Nhạc Nhạc.

Trên bánh chỉ có vài chữ đơn giản:

Nhạc Nhạc, sinh nhật vui vẻ. Kí tên: Địch Nam.

Nhưng mà, chỉ vài chữ này thôi đã làm Mộ Nhạc Nhạc cảm động đến rơi nước mắt.

Mộ Nhạc Nhạc che miệng, gọi Hàn Tư Viễn, chỉ vào chiếc bánh, nói không nên lời.  

Hàn Tư Viễn không rõ vì sao cô vừa khóc vừa cười, xoay người đi tới, đúng lúc này, một nhân viên giao hàng khác gọi hắn lại, trong tay anh ta chính là hộp bánh hình Mickey.

Hàn Tư Viễn vừa nhìn về bàn ăn vừa kí nhận, tiện thể kí nhận cái bánh ngọt không rõ lai lịch kia.

Hắn đóng cửa phòng lại, đi đến bàn ăn, Mộ Nhạc Nhạc nhìn hộp bánh Mickey đáng yêu trên tay hắn thì lại thấy lòng dạ rối bời.

Còn Hàn Tư Viễn nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên chiếc bánh sôcôla, không thể cười nổi nữa.

Địch Nam chết tiệt, một năm nay không hề quan tâm đến cuộc sống của Mộ Nhạc Nhạc, hắn vất vả mãi mới đợi được đến thời khắc Mộ Nhạc Nhạc dao động thì tên này lại nhảy ra làm cái quái gì?!

Mộ Nhạc Nhạc chống má ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức hai chiếc bánh hình dạng khác nhau nhưng lại cùng là vị sôcôla, vui sướng thỏa mãn nở nụ cười.  

Thầy Địch vẫn còn nhớ cô thích sôcôla, vẫn nhớ rõ sinh nhật cô, thầy Địch vẫn chưa hề quên cô. Vạn tuế! Vạn tuế!

Hàn Tư Viễn ngồi giận dỗi ở một bên, đầu ngón tay sốt ruột gõ mặt bàn. Bỗng hắn kéo chiếc bánh của Địch Nam lại, giơ dao lên định cắt.

Mộ Nhạc Nhạc thấy thế hoảng hốt thét lên: “Đừng! Mau dừng tay lại! Buông hung khí trong tay anh xuống ngay!”

Nói xong, cô cướp lấy cái dao trong tay Hàn Tư Viễn, nhanh chóng ném vào thùng rác. Để đề phòng Hàn Tư Viễn hạ độc thủ với chiếc bánh, cô vội cầm chiếc bánh lên, thật cẩn thận đặt vào trong tủ lạnh.

Cô vẫn còn chưa muốn ăn, dù ăn thì cũng phải chờ ngắm cho đã chứ. A, không không không! Hay là làm thành tiêu bản nhỉ?

Mộ Nhạc Nhạc chậm rãi đóng cửa tủ lạnh, quay đầu đã thấy Hàn Tư Viễn vẻ mặt không vui đứng đó, cô cười cười, giải thích: “Hai cái bánh ngọt chắc chắn ăn không hết, tất nhiên là phải ăn bánh ngọt Mickey của anh trước chứ, đúng không anh yêu, ha ha…”

Hàn Tư Viễn nhìn chăm chú nụ cười nở rộ bên môi cô. Mộ Nhạc Nhạc đã lâu không cười thoải mái như vậy, khuôn mặt sáng ngời khó có thể che giấu niềm hạnh phúc. Trong lòng hắn lại trở nên trống rỗng.

Mộ Nhạc Nhạc biết mình rất quá đáng, nhưng cô không thể khống chế được cảm xúc của mình, bèn kéo Hàn Tư Viễn đi vào phòng bếp: “Em với anh làm Spaghetti, tiện thể anh dạy em luôn, sau này em có thể làm cho anh ăn, hì…”

Hàn Tư Viễn miễn cưỡng nhếch miệng, một cảm giác bất lực tràn ngập trái tim hắn.

Chẳng qua là một cái bánh ngọt bình thường nhưng lại khiến Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ không thôi, còn trở nên thoải mái nói chuyện với hắn.

Địch Nam, coi như anh lợi hại.

Cùng lúc đó

Địch Nam ngồi trong quán café đối diện với đại học Havard, lẳng lặng chờ đợi. Cho dù ngồi ở đâu, anh cũng không mất đi vẻ thanh lịch vốn có của mình.

Chỉ cần Mộ Nhạc Nhạc cắt bánh là có thể nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương bên trong. Anh nợ cô một chiếc nhẫn cưới, nợ đã hơn một năm nay. Cho dù hai người họ không đi đến cuối cùng thì ít nhất đã cùng nhau trải qua một khoảng sinh mệnh, anh phải cố gắng bù đắp những khuyết thiếu trong quá khứ.

Anh nhấp một ngụm café, nhìn ra ngoài cửa sổ… Nếu nói, anh theo lệnh ba mẹ chồng đến thăm vợ, thì thà nói rằng, trong lòng anh vẫn còn tồn tại nỗi nhớ mong.

Tia nắng xuyên qua lớp kính thủy tinh, chiếu lên ngón áp út của anh, làm rực sáng chiếc nhẫn cưới của nam giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.