Cát Bụi Thời Gian

Chương 38:




Cuối một buổi chiều thứ sáu, chiếc xe cứu thương quân sự đánh vào cửa cấp cứu của bệnh viện thị trấn Duero. Một nhân viên y tế cùng hai cảnh binh mặc sắc phục đi qua những cánh cửa tự động và tiến tới người trực ban phía sau bàn.
- Chúng tôi được lệnh tới đây đem Rubio Arzano đi! - Một cảnh binh nói. Anh ta chìa ra tờ lệnh.
Người trực ban nhìn tờ giấy và nhăn trán:
- Tôi nghĩ tôi không có thẩm quyền để thả hắn. Việc này phải do ông viện trưởng giải quyết.
- Được! Gọi ông ta tới! Người trực ban ngần ngừ:
- Nhưng có một việc, ông ta đang đi nghỉ cuối tuần.
- Đó không phải là công việc của chúng tôi. Đây là lệnh chuyển, do đại tá Acoca ký. Anh có muốn chúng tôi gọi điện cho ông ấy và nói rằng anh không tôn trọng nó không?
- Không, không - anh ta vội vàng đáp - không cần thiết như thế. Tôi sẽ bảo họ mang tên tù lên ngay.
* * *
Trước cổng nhà tù thị trấn cách đó nửa dặm, hai thanh tra xuất hiện từ một chiếc xe cảnh sát và bước vào tòa nhà. Họ tiến tới người trung sĩ trực ban.
Một trong hai viên thanh tra chìa ra tấm thẻ.
- Chúng tôi đến để đưa Lucia Carmine đi.
Viên trung sĩ nhìn hai viên thanh tra trước mặt và hỏi:
- Sao chưa có ai nói với tôi việc này?
Một người thở dài:
- Mẹ cái thói quan liêu chết tiệt, ông nào cũng chỉ biết ông ấy.
- Cho tôi xem lệnh điều chuyển?
Hai thanh tra đưa tờ lệnh cho viên trung sĩ.
- Đại tá Acoca ký lệnh hả?
- Đúng đấy!
- Các anh đưa nó đi đâu vậy?
- Madrid. Đại tá muốn đích thân hỏi cung con đó.
- Đúng không? Được, tốt nhất là tôi nên hỏi lại ông ấy..
- Không cần đâu! - Viên thanh tra phản đối.
- Thưa ông, chúng tôi được lệnh kiểm soát nghiêm ngặt mụ này. Chính phủ Ý rất muốn đem mụ ta về. Nếu đại tá Acoca cần mụ ta thì ông ấy phải chỉ thị trực tiếp cho tôi.
- Anh chỉ làm mất thời gian, và...
- Tôi có khối thời gian, anh bạn ạ, nhưng tôi chỉ có một cái gáo, mất nó tôi không còn cái gáo nào khác.
Anh ta nhấc máy và nói:
- Cho tôi nói chuyện với đại tá Acoca ở Madrid.
- Ôi Chúa Giêsu! - Một thanh tra kêu lên - vợ tôi nó sẽ giết tôi nếu tôi lại về muộn cơm, mà giờ này ông đại tá làm gì có...
Tiếng chuông reo vang. Viên trung sĩ nhìn hai vị thanh tra với ánh mắt đầy hàm ý.
- Alô! Đây là trung sĩ trực ban đồn cảnh sát ở Duero. Tôi có một việc quan trọng cần thưa với đại tá Acoca.
Một thanh tra nhìn vào đồng hồ vẻ sốt ruột.
- Cứt! Tôi còn bao việc phải làm hơn là đứng đây. Lại còn...
- A lô! Đại tá Acoca?
- Phải, gì thế - Một giọng nói khọt khẹt vọng ra từ ống nghe.
- Thưa đại tá, có hai viên thanh tra tới đây muốn tôi chuyển một người tù đến ngài.
- Lucia Carmine phải không?
- Vâng, thưa ngài!
- Họ có đưa anh lệnh do tôi ký không?
- Có thưa ngài. Họ...
- Vậy thì anh còn gọi tôi làm cái mẹ gì? Thả nó ra!
- Tôi chỉ nghĩ...
- Không nghĩ ngợi gì hết. Y lệnh!
Đường dây chết lặng. Viên trung sĩ nghẹn ngào:
- Ông ấy... ờ…
- Ồng ấy lại nổi đóa lên phải không? - Viên thanh tra cười
Viên trung sĩ đứng dậy, cố gắng giấu vẻ ngượng ngập của mình.
- Tôi sẽ bảo đưa nó lên.
Ở một ngõ hẻm phía sau đồn cảnh sát, một cậu bé ngửa cổ xem một người đàn ông trên cột điện thoại đang gỡ chiếc máy điện thoại ra khỏi đây và leo xuống.
- Chú làm gì thế? - Chú bé hỏi
Người đàn ông xoa tay lên đầu chú bé.
- Chú giúp một người bạn, cậu bé ạ.
Ba giờ sau đó, Lucia Carmine và Rubio Arzano gặp lại nhau trong một ngôi nhà nông dân lẻ loi ở phía Bắc.
* * *
Acoca bị dựng dậy bởi một hồi chuông điện thoại vào lúc ba giờ sáng. Giọng nói quen thuộc vang lên:
- Ủy ban muốn được gặp ông.
- Rõ, thưa ngài, khi nào vậy?
- Ngay bây giờ, ông đại tá. Một chiếc xe kín sẽ đến đón ông sau một giờ nữa. Xin hãy sẵn sàng.
- Rõ, thưa ngài!
Acoca đặt máy xuống và ngồi bên mép giường, rồi châm một điếu thuốc, lặng lẽ để khói thuốc tràn sâu vào trong lồng ngực. Một chiếc xe kín sẽ đến đón ông sau một giờ nữa. Xin hãy sẵn sàng. Y đã rất sẵn sàng.
Acoca vào phòng tắm và nhìn bóng mình trong gương. Y đang nhìn vào cặp mắt của một kẻ chiến bại. Ta đã đến rất gần, rất gần. Acoca chua chát nghĩ.
Viên đại tá bắt đầu cạo râu, rất cẩn thận và khi xong y tắm rất lâu dưới vòi hoa sen, rồi chọn lựa quần áo để mặc.
Đúng một giờ sau, Acoca bước ra khỏi cửa trước và quay lại nhìn lần cuối ngôi nhà của mình mà y biết sẽ không bao giờ được thấy lại nữa. Tất nhiên là chẳng có sự gặp gỡ nào hết. Họ chẳng có gì để nói với y nữa.
Một chiếc xe kín mui dài màu đen đang chờ y ở trước ngõ nhà. Cửa xe mở ra khi y bước tới gần. Trong xe, phía trước có hai người và hai người nữa ngồi hàng ghế sau.
Acoca hít sâu một hơi rồi chui vào. Một lát sau, chiếc xe biến vào trong đêm tối.
* * *
Cứ như mơ vậy, Lucia nghĩ. Ta đang nhìn qua cửa sổ, tới dãy Alpes của Thụy Sĩ. Đúng là ta đã tới nơi.
Jaime đã thu xếp cho cô một người dẫn đường để đảm bảo đưa cô đi an toàn. Tối thì tới nơi. Sớm mai, mình sẽ tới nhà băng Leu. Ý nghĩ đó khiến cô lo lắng. Nếu có trục trặc gì thì làm sao? Cô sẽ làm gì nếu tiền không còn ở đó nữa? Làm thế nào, nếu... Cho tới khi vầng sáng đầu tiên bừng lên sau dãy núi, Lucia vẫn còn thao thức.
* * *
Vài phút trước chín giờ, Lucia rời khách sạn Baurau Lac đến trước cửa nhà băng, đợi mở cửa.
Một người đàn ông đứng tuổi, nom hiền lành ra mở cửa.
- Xin mời vào, hi vọng rằng cô chưa phải đợi lâu?
Mới chỉ vài tháng thôi, Lucia nghĩ bụng.
- Không, không sao!
Ông dẫn cô vào trong.
- Chúng tôi giúp được gì cho cô?
“Làm cho tôi giàu có.”
- Người cha cho tôi một tài khoản ở đây. Ông ấy bảo tôi tới đây và nhận nó.
- Tài khoản đó có mã số chứ?
- Có!
- Tôi có thể được biết mã số đó không?
- B2AI49207. Ông ta gật đầu:
- Xin cô đợi cho một lát!
Lucia nhìn người nhân viên nhà băng biến mất vào sau bức tường. Nhà băng bắt đầu đông đúc với các khách hàng. Nó phải có ở đây, Lucia nghĩ, không thể có chuyện...
Người đàn ông tiến tới phía cô. Lucia không thể đoán được điều gì trên nét mặt của ông.
- Tài khoản này cô nói nó mang tên của cha cô?
- Đúng vậy. Angelo Carmine - Cô lạnh người.
Ông nhìn cô một lúc:
- Tài khoản này mang hai tên. Điều đó có nghĩa rằng cô không thể động được vào đó?
Lucia thấy tắc nghẹn ở cổ:
- Mang tên... mang tên ai nữa?
- Lucia Carmine.
Vào giây phút đó, cô đã làm chủ thế giới. Tài khoản này lên tới hơn mười ba triệu đôla.
- Cô muốn được giải quyết thế nào? - Nhân viên nhà băng hỏi.
- Ông có thể chuyển nó sang một nhà băng liên doanh của ông ở Braxin được không? Rio chẳng hạn?
- Tất nhiên là được. Chúng tôi sẽ gửi giấy tờ của cô qua người đưa tin chiều nay. Chỉ đơn giản có vậy.
Nơi dừng chân tiếp theo của Lucia là một hãng du lịch. Ở cửa sổ treo một tấm áp phích lớn quảng cáo đất nước Braxin.
“Điều lành” - Lucia hân hoan nghĩ. Cô bước vào trong.
- Xin phép được giúp cô?
- Vâng, tôi muốn mua hai vé tới Braxin.
Ở đó không có những điều luật trao trả tội phạm.
Lucia nóng lòng muốn kể cho Rubio biết mọi chuyện diễn ra tốt đẹp làm sao. Anh đang chờ điện của cô ở Biaritiz. Họ sẽ cùng nhau đi Braxin.
- Chúng ta có thể sống yên ổn ở đó hết đời - Cô đã nói với anh như thế.
Cuối cùng, giờ đây mọi việc đã được sắp đặt. Sau tất cả những kỳ thú và gian nguy...
Cha và hai anh cô bị bắt và cuộc trả thù đẫm máu của cô với Benito Patas và chánh án Buscetta... Cảnh sát lùng bắt cô cùng cuộc trốn chạy của cô tới tu viện. Bọn lính của Acoca và tên tu sĩ giả... Jaime Miro và Theresa cùng cây thánh giá bằng vàng... và Rubio Arzano. Hơn tất cả là Rubio thân yêu, đã bao lần anh liều mình vì cô? Anh cứu cô thoát khỏi bọn lính trong khu rừng... thoát khỏi dòng nước giận dữ ở thác nước... thoát khỏi bọn người ở quán ăn tại Duero. Chỉ nghĩ đến Rubio đã đủ sưởi ấm lòng cô.
Lucia quay về khách sạn và nhấc máy điện thoại, nóng lòng chờ tiếng nói đầu dây.
Sẽ phải có một công việc gì đấy cho anh chàng ở Rio. Việc gì nhỉ Anh ấy có thể làm gì? Chắc chắn anh ấy sẽ muốn mua một nông trại ở đó. Vậy mình có thể làm gì được?
- Xin cho biết số máy? - Giọng người ở tổng đài vang lên.
Lucia ngồi đó nhìn qua cửa sổ tới dãy núi Alpes tuyết phủ. Chúng ta có hai cuộc sống khác nhau. Rubio và ta, hai kẻ sống trong hai thế giới xa lạ với nhau. Ta là con gái của Angelo Carmine.
- Xin cho hay số máy?
Anh ấy là nông dân. đó là cái mà anh ấy yêu. Làm sao kéo anh ấy ra khỏi tình yêu Đó được Mình không thể làm như vậy với anh ấy.
- Tôi có thể giúp được gì không? - Giọng nói trong máy có vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Không... không... Cảm ơn - Lucia đáp chậm rãi, rồi cô đặt máy xuống.
Sáng hôm sau, Lucia đáp chuyến bay của Thụy Sĩ đi Rio. Cô đi một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.