Câu Chuyện Đã Qua

Chương 2:




4.
Tôi sững sờ, chỉ có thể viện cớ rằng tôi đã tìm thấy một cuốn sổ tay nấu ăn trong bếp và học từ đó. Trình Ngạn cau mày, bước nhanh vào bếp. Khi ra ngoài, anh ta nắm chặt một cuốn sổ bìa cứng. Đó là cuốn sổ tay nấu ăn mà tôi đã ghi lại từng chữ khi còn số.ng.
Anh ta lật mở.
Và trong đầu tôi, cũng không thể cưỡng lại được mà hiện lên những lời đã viết trên trang đầu:
Trình Ngạn không thích ăn gừng, không thích ăn cay.
Trình Ngạn thích ăn cá kho măng lắm.
Trình Ngạn ghét ăn rau nhất, đáng đời anh ấy bị táo bón.
Trình Ngạn...
Chằng chịt trên giấy, khắp nơi đều là Trình Ngạn. Mỗi món ăn được ghi trên đó đều là những món ăn mà tôi đã tổng kết ra sau vô số lần thử nghiệm, dựa trên khẩu vị của anh ta.
Ví dụ như:
• Trong món canh cá chua cay, nhất định phải có lát chanh.
• Trong món gà cay Trùng Khánh, phải nhiều tê nhưng chỉ hơi cay.
Suy nghĩ của tôi bỗng bị gián đoạn bởi hành động của Trình Ngạn.
Anh ta lật hai trang một cách bực bội, rồi đột nhiên ném nó vào thùng rác. Tôi nhìn chằm chằm vào thùng rác, lòng trống rỗng như thể nó đã bị anh ta vứt đi cùng.
Một lúc sau, giọng nói của Trình Ngạn vang lên bên cạnh.
"Từ giờ, những món ăn này không được xuất hiện trên bàn ăn nữa."
"Nhìn thấy là buồn nôn."
Tôi bừng tỉnh, cười nhẹ, cố kìm nén nước mắt.
"Được."
Đêm khuya.
Tôi trằn trọc không ngủ, cuối cùng vẫn đi đến nhà bếp. Tôi muốn lén lút nhặt lại cuốn sổ tay nấu ăn đó. Dù sao nó cũng từng được tôi chép lại, từng nét từng nét một đều phản ánh trái tim đáng thương và nực cười của tôi. Trình Ngạn không trân trọng, nhưng tôi vẫn thấy xót xa.
Nhưng...
Thùng rác đã được dọn sạch, thay bằng túi rác mới. Cuốn sổ tay nấu ăn bên trong cũng biến mất.
Tôi đặt thùng rác trống rỗng xuống, vừa xót xa vừa nhẹ nhõm.
Rồi thì cứ vứt đi thôi.
Như thể là đã nói lời tạm biệt với quá khứ.
5.
Tôi vừa làm xong bữa tối thì Trình Ngạn về. Hôm nay bên ngoài rất lạnh. Anh ta cởi áo vest, vắt qua lưng ghế. Trên người mang theo hơi lạnh từ ngoài. Trình Ngạn thích uống một ly rượu vang vào buổi tối. Khi tôi rót rượu cho anh ta, anh ta đang dựa vào lưng ghế, châm một đi.ếu thu.ốc. Đôi tay rót rư.ợu của tôi liền khựng lại.
Anh ta trước đây không hút thu.ốc. Và rất ghét mùi thu.ốc lá.
Nhưng tôi lại có thói quen hút thu.ốc. Trước đây, Trình Ngạn luôn cau mày nói ghét mùi thu.ốc lá trên người tôi. Nhưng lại đặt lòng bàn tay lên gáy tôi, hôn tôi một cách mãnh liệt, để cho mùi thu.ốc lá thoang thoảng lan tỏa giữa cả hai.
Hồi ức quấn lấy.
Tôi thu lại suy nghĩ, tiếp tục rót rư.ợu.
Bỗng nhiên.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội vàng đi mở cửa.
Cửa mở ra.
Gương mặt của Chu Cẩn Vi, giống tôi tám phần, xuất hiện trước mặt tôi một cách bất ngờ.
Thời khắc đó cơn giận dữ lan tỏa khắp cơ thể tôi.
Tôi hận không thể ngay lập tức tr.ói cô ta lại, đá.nh gãy chân cô ta, sỉ nh.ục cô ta rồi nh.ấn chìm cô ta xuống biển. Những gì tôi đã phải chịu đựng trước khi ch.ết, tôi sẽ trút tất cả lên cô ta, để cô ta nếm trải một lần.
Nhưng tôi vẫn chưa thể.
Có Trình Ngạn ở đó, tôi không thể làm tổn thương cô ta.
Nhưng tôi có thể nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn cho đến một ngày tôi có thể kéo cô ta cùng xuống vực thẳm.
- -----
Phòng khách.
Chu Cẩn Vi nằm ườn trên sofa, nói muốn uống nước cam tươi do chính tay anh ta ép. Trình Ngạn bèn xắn tay áo, tự mình vào bếp.
Trình tổng làm việc bận rộn cả một ngày, lúc này cuộn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, nhìn lại, hóa ra cũng chẳng khác gì những người đàn ông bình thường.
Chu Cẩn Vi dựa vào cửa, lơ đãng nhắc đến cái tên đó.
“Lâu rồi mà vẫn không có tin tức của An Hòa, anh nói, cô ấy có phải là không chấp nhận được đám cưới của chúng ta, nên đã đi xa để giải sầu?”
Tôi đang rửa bát ở bồn rửa, nghe thấy vậy hai tay cứng đờ.
Hóa ra Trình Ngạn vẫn chưa biết tin tôi ch.ết.
Tôi ngược lại có chút tò mò, khi anh ta biết sẽ có phản ứng như thế nào.
Trình Ngạn không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch máy ép trái cây, cho đến khi đổ nước cam vào cốc, anh ta mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Không liên quan đến anh.”
“Nhưng mà...”
Chu Cẩn Vi cố ý hỏi, “Hai người vẫn chưa làm thủ tục, hiện tại vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa...”
“Mất tích hai năm, có thể trực tiếp khởi kiện, tuyên bố ly hôn.”
Giọng nói của Trình Ngạn vang lên trong bếp, không có chút cảm xúc nào, giống như đang kể về một việc hoàn toàn không liên quan đến anh ta.
Chu Cẩn Vi cười, nhận lấy ly nước cam trong tay anh ta, như vô tình nói:
“Dù sao đi nữa, cô ấy cũng đã thay thế em ở bên cạnh anh ba năm. Giọng điệu của anh giống như cô ấy chết rồi cũng chẳng liên quan gì đến anh vậy.”
Trình Ngạn ép tổng cộng hai ly nước cam.
Anh ta nhấc ly còn lại lên, nhấp một ngụm và nói với vẻ mặt vô cảm:
“Tất nhiên.”
Tất nhiên…
Trên bát có nước rửa chén, tay tôi trơn trượt khiến bát rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. Anh ta cau mày nhìn tôi một cái, nhưng không trách móc gì. Tuy nhiên, khi tôi cúi xuống nhặt mảnh vỡ trên sàn, anh ta lo rằng mảnh vỡ dưới đất có thể đâm vào ánh trăng của anh ta, vì vậy đã dẫn Chu Cẩn Vi ra khỏi bếp. Tôi ngồi xổm xuống đất, cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ. Khi đang mang túi rác ra khỏi bếp, tôi vừa hay nghe thấy Chu Cẩn Vi đang nũng nịu với anh ta.
“Trình Ngạn, em ở một mình có chút sợ. Em chuyển đến đây ở với anh được không?”
Tôi không khỏi chậm bước một chút. Trình Ngạn còn chưa lên tiếng, Chu Cẩn Vi đã bắt đầu lên kế hoạch. Những đồ trang trí mà tôi từng tự tay thiết kế, khắp nơi đều không lọt vào mắt cô ta. Cô ta liếc nhìn qua phòng khách, “Thay đổi màu sắc ở đây thành đỏ đi, màu xanh quá nhạt nhòa rồi.”
“Những đồ trang trí này đều vứt đi, quá xấu.”
“Ở đây…”
Cô ta chỉ vào vài chỗ, sau đó nhận ra rằng Trình Ngạn vẫn chưa lên tiếng. Anh ta đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài sân.
Chu Cẩn Vi đi tới, kéo nhẹ tay áo anh ta. Giọng điệu mềm mại, từng chữ đều cố ý nũng nịu, “Trình Ngạn, được không?”
Tôi cầm túi rác đứng ở góc mà họ không chú ý. Đây từng là nhà của tôi và Trình Ngạn. Mỗi góc trong biệt thự đều có dấu ấn của tôi. Sau một hồi im lặng, giọng nói của anh ta vang lên:
“Được.”
6.
Chu Cẩn Vi cười. Tôi cũng cười.
Bởi vì tôi nhận thấy cô ta bắt đầu dùng tay gãi cổ và cánh tay.
Đây là triệu chứng dị ứng bắt đầu xuất hiện. Một tuần trước, khi Đường An An mới vào làm, trợ lý của Trình Ngạn đã giao cho cô ấy một số lưu ý, chẳng hạn như sở thích và điều cấ.m k.ỵ của Trình Ngạn và Chu Cẩn Vi. Trong số đó có đề cập rằng Chu Cẩn Vi bị dị ứng với mật ong. Và vừa rồi, trong ly nước cam, Trình Ngạn đã cho thêm mật ong.
Mật ong là tôi cố ý đặt ở nơi anh ta có thể nhìn thấy. Nhưng anh ta thực sự cho vào?! Điều này khiến tôi cũng hơi bất ngờ. Uống nước cam thêm mật ong là sở thích đặc biệt của tôi. Trong ba năm qua, Trình Ngạn cũng đã bị tôi đồng hóa. Vì vậy, khi vừa rồi ép nước cam, anh ta đã thêm mật ong một cách rất tự nhiên.
Không biết là thói quen chung sống ba năm đã quá sâu sắc, hay là...Anh ta đã quên mất sở thích của Chu Cẩn Vi.
Trong lúc đang thất thần, tiếng kêu đau đớn của Chu Cẩn Vi đã vang lên từ phòng khách. Cô ta khóc lóc và nói ngứa, hai tay cố gắng cà.o cấ.u lung tung khắp cơ thể. Chỉ trong vài giây, trên người đã xuất hiện nhiều vết thương. Tôi đứng trong bóng tối, nhìn Trình Ngạn với vẻ mặt đau lòng, bế cô ta lên, đưa đến bệnh viện. Chu Cẩn Vi không có gì nghiêm trọng, không ch.ết được. Chỉ là trên mặt cô ta có một mảng nhỏ mẩn đỏ, thoạt nhìn có vẻ hơi đáng s.ợ.
Nhưng Trình Ngạn không hề ghét bỏ, vẫn đưa cô ta trở về biệt thự. Cô ta chọn căn phòng mà tôi từng ở. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô ta đã tự do thay đổi biệt thự. Sân trước của tôi đã bị cô ta biến thành bể bơi riêng. Bên cạnh bể có vài bộ bàn ghế được chế tác tinh xảo để tổ chức tiệc hồ bơi. Phòng sách của tôi bị cô ta lắp ván cách âm, biến thành phòng karaoke gia đình. Thậm chí cả bồn cầu và tủ quần áo mà tôi từng dùng cũng bị thay mới toàn bộ. Từ đầu đến cuối, Trình Ngạn không hề trách móc cô ta. Thay vào đó, khi cô ta cắn bút, lưỡng lự không biết phải vẽ bản thiết kế cải tạo ở đâu, anh ta sẽ đưa một cốc nước ấm và hỏi nhỏ cô ta có cần phải sửa sang lại toàn bộ không.
Tất cả... lắp lại.
Tôi đang rót nước ở một bên, nghe thấy vậy thì tim thắt lại. Trong khoảng thời gian này, Trình Ngạn đã dùng hành động thực tế để cho tôi thấy rằng anh ta đối với tôi là thật sự không có chút quan tâm nào.
Mải suy nghĩ, tôi đã quên mất động tác đang làm. Cho đến khi tay bị bỏ.ng, tôi mới giật mình tỉnh lại. Nước đổ nghiêng khiến tay tôi đỏ ửng. Trên đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Trình Ngạn:
"Đi nhà bếp, dùng nước lạnh rửa."
"Tủ sách trên phòng làm việc có thuốc bỏ.ng, tự đi lấy."
"...... Được."
Tôi vội vàng chạy đến nhà bếp để rửa. Rửa bằng nước lạnh, thoa thuốc mỡ, tay vẫn còn hơi tê. Tôi quay lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối, nhưng lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Chu Cẩn Vi.
Cô ta dựa vào Trình Ngạn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tôi. Đôi mắt cô ta lạnh lùng vô cùng. Giống như lúc cô ta ra lệnh cho người né.m tôi xuống biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.