Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 17:




Thân là một người phụ nữ đã kết hôn, lại bị một người đàn ông nhớ nhung cả đêm, loại chuyện như vậy, chỉ nghĩ thôi đã thấy cả người khó chịu, Ôn Vãn thật sự muốn biết người đàn ông này định làm gì? Huống chi bộ dạng hiện tại của tên này mập mờ còn giọng nói nghe thế nào cũng thấy không thoải mái.
Cô coi như là biết người đàn ông này có thù tất báo, hơn nữa dù trong lòng có hận cũng không để lộ ra ngoài, cô tức giận dùng sức đẩy ngực anh một cái: “Hạ Trầm, anh náo đủ chưa?”
Hạ Trầm vẫn không nói một lời mà nhìn cô, bàn tay đặt trên hai thành ghế từ từ bao phủ lấy bàn taycô.
Đầu ngón tay Ôn Vãn run lên, cô muốn thu về đã không kịp, lòng bàn tay anh đã bao trùm lấy bàn tay cô. Lòng bàn tay anh có vẻ hơi thô, các ngón tay còn nhô ra các vết chai, không biết có phải do cầm súng hay không__.
Nghĩ tới những thứ này, trái tim cô liền căng thẳng, toàn thân cũng lạnh đến phát run lên.
Hạ Trầm cúi ngườixuống, mùi thuốc lá nhàn nhạt phất qua lỗ mũi cô, tiếp theo là cảm xúc trên cần cổ ngứa ngứa, tê tê nhẹ nhàng xẹt qua, bên tai truyền đến giọng nam khàn khàn: “ Sao lại chảy mồ hôi? Rất nóng?”.
Anh tỏ vẻ dịu dàng, săn sóc thay cô lau cái trán sáng bóng, quét sạch tầng mồ hôi mỏng. Hành động dịu dàng này làm cho cô thụ sủng nhược kinh, hơn nữa còn có chút lo lắng.
Quả nhiên một giây kế tiếp, anh nắm chặt tay cổ tay cô, trực tiếp đưa tay cô đặt lên cậu nhỏ của mình.
Đầu ócÔn Vãn bỗng chốc nổ tung, máu xông thẳng lên đến não, cô có thể tưởng tượng giờ phút này mặt cô có bao nhiêu phiếm hồng.
Nói thế nào thì lần trước cũng là ngoài ý muốn, hơnnữalần trước cô cũng chỉ lướtqua, lần này bị anh kìm chặt không thể động đậy, thậm chí theo lực đạo của anh có thể cảm nhận rõ hình dáng vật kia.
Ôn Vãn muốn điên rồi.
Âm thanh Hạ Trầm rất thấp, từng chữ giống như phím đàn rơi, âm trầm, mang theo vài phần khàn khàn vang lên: “Tối hôm qua chính là chỗ này rất nhớ cô”.
Ôn Vãn bị lời nói này của anh, tai càng thêm nóng , hận chửi rủa: “Biến thái”. Giùng giằng muốn hất tay ra, bất đắc dĩ sức lực đấu không lại anh, ngược lại càng dãy dụa, lòng bàn tay càng ma sát mạnh hơn.
Hơi thở Hạ Trầm tăng thêm, cúi người gần cô thêm mấy phần, trực tiếp trừng phạt cô, cắn cắn môi dưới cô: “Xuỵt, bị người khác nghe không tốt, im lặng một chút nào!”.
Mặt Hạ Trầm bình tĩnh, chỉ là tròng mắt đen càng thêm thâm thúy, trầm trầm nhìn cô trằn trọc rồi hôn còn sâu hơn nụ hôn kia.
Một lần nữa Ôn Vãn bị anh hôn, hơn nữa còn bị buộc nắm giữ vật kia giúp anh…Lòng bàn tay nóng như lửa đốt, cả khuôn mặt cũng vậy, toàn thân đều kịch liệt run rẩy.
Thật may cửa làm việc nhẹ nhàng bị gõ, hai người đồng loạt ngừng lại, Ôn Vãn cắn môi nhìn chằm chằm trên người Hạ Trầm, vẻ mặt anh trêu tức cô không chịu đứng lên.
“Thích, nhưng mà dừng lại” Mấy chữ này, cơ hồ Ôn Vãn từ trong kẽ răng đi ra, nếu như không phải tay của cô còn bị Hạ Trầm giữ chặt không cách nào nhúc nhích, cô thật muốn tát cho anh một cái.
Hạ Trầm cúi đầu, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm cánh môi sưng: “Có thể giả bộ không nghe thấy, chúng ta tiếp tục”.
Thiếu chút nữa Ôn Vãn cắn nát hai hàm răng trắng, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt dùng sức bóp chặt vật kia. Sức lực của cô có mấy phần hận ý, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại, vật kia dữ tợn nhảy lên vài cái, giống như bất mãn kháng nghị.
Hơi thở Hạ Trầm tăng thêm, ngược lại từ trên người cô lui ra.
Ôn Vãn lấy được tự do, đầu tiên là thở dốc một hơi, tiếp nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hướng ngoài cửa hô một tiếng: “Mời vào”.
-
Sắc mặt Hạ Trầm rất khó nhìn, Ôn Vãn có thể nhìn thấy anh hơi quẫn bách quay lưng lại, bên trên thái dương còn có nhàn nhạt mồ hôi thấm ướt tóc đen. Cô ra tay hơi nặng, xem ra mấy ngày nữa tên lưu manh này không đứng lên được rồi.
Lúc này Ôn Vãn mới hơi giải hận, giương mắt nhìn người đẩy cửa tiến vào, đợi thấy rõ là ai, thái độ trong nháymắt liền ngưng trệ.
Cố Minh Sâm đứng ở cửa, nhưng có điều suy nghĩ liếc nhìn sắc mặt hai người trong phòng khác nhau, vẻ mặt không được tự nhiên, chỉ là vẫn như cũ, tỉnh táo hỏi Ôn Vãn: “Có thể đi được chưa?”
Hôm nay hai người muốn đi cục dân chính, hơn nữa tối hôm qua Cố Minh Sâm đề nghị phải đi trước một nơi, cho nên anh sẽ đến sớm hơn thời gian dự định. Suýt chút nữa Ôn Vãn quên mất vị này rồi, may quá không bị Cố Minh Sâm bắt gặp chuyện vừa rồi, nếu không mất hết mặt mũi rồi.
Cô cố gắng điều chỉnh hô hấp, ở trước mặt Cố Minh Sâm cô cũng không có biểu lộ điều gì, sửa sang một chút tài liệu nhếch nhác trên bàn xong, che giấu cặp mắt, cúi thấp đầu: “ Tôi tốt lắm, có thể đi rồi”.
Cố Minh Sâm liếc nhìn Hạ Trầm, cùng lúcnày Ha Trầm thu lại suy nghĩ, từ từ xoay bước, trở về trạng thái trầm tĩnh.
Hai người đàn ông này mỗi lần gặp nhau không khí đều căng thẳng, lần này cũng không ngoại lệ, nhiệt độ trong phòng làm việc bỗng nhiên giảm xuống, mơ hồ còn có chút gió lạnh. Ôn Vãn mà nhức đầu liếc nhìn Hạ Trầm: “Thủ tục ra viện của Đình Diễn sẽ có chuyên gia phụ trách, tôi còn có việc, đi trước”.
Cô không muốn lại nhìn hai người tranh chấp, tâm tình cô lúc này không tốt.
Dù sao từ nhỏ Cố Minh Sâm đều thuận buồm xuôi gió, cảm xúc đều biểu lộ hết trên khuôn mặt. Lần trước, Hạ Trầm chiếm thế thượng phong, thế nào lần này cũng không chịu thua thiệt nữa. Hạ Trầm không phải là dạng có thể đụng tới, ngộ nhỡ chọc hắn nổi giận thì….
Ôn Vãn nghĩ thế nào cũng không thể để hai người chạmmặt, không thể làm gì khác hơn là hết sức hòa giải không khí.
Hình như hai người đàn ông này cố tình ham chiến, dáng vẻ Hạ Trầm như cũ cười như không cười, ánh mắt lạnh có thể giết người: “Làm thủ tục xuất viện, mà không có trưởng y sĩ , hình như có chút không hợp quy củ.”
Cố Minh Sâm giành lời Ôn vãn, nói: “Hạ tổng thật trùng hợp, mỗi lần gặp, mỗi lần tìm tiểu Vãn đều vô tình gặp anh”.
Hạ Trầm nhìn Ôn Vãn đứng sau lưng Cố Minh Sâm, không hiểu tại sao có chút tức giận, nhưng anh với Cố Minh Sâm tính tình hoàn toàn khác biệt, càng tức giận thì càng tỉnh táo: “Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ gặp Cố tiên sinh duy nhất có một lần mà tôi với bác sĩ Ôn đã quenlâu như vậy.”
Đây ý chỉ là nói bình thườngCố Minh Sâm với Ôn Vãn không thường xuyên gặp mặt, Cố Minh Sâm như thế nào mà lại nghe không hiểu, trên mặt anh có chút nhịn không được, nói một câu: “Đích thực là trước kia quá bận nên bỏ quên cô ấy, khẳng định về sau sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Hôm nay chúng ta xem chiếu bóng, Hạ tổng có muốn đi cùng không?”.
Anh nói xong, từ trong áo bành tô lấy ra hai tờ vé xem phim, còn khiêu khích giơ giơ lên.
Hạ Trầm nhìn hai tờ vé xem phim, vừa vặn thấy rõ còn là ghế tình nhân, lại nhìn Ôn Vãn thấy mắt cô sáng lên như kiếm.
Ôn Vãn cũng không biết địa điểm mà Cố Minh Sâm nói là rạp chiếu bóng, có lẽ là bồi thường cô khi còn bé? Đúng lúc nhìn thấy bộ dáng kia của Hạ Trầm có chút không sao giải thích được, coi như bọn họ hôn nhau hai lần thậm chí có những hành động hơi suồng sã, nhưng căn bản quan hệ cô với anh không tốt sao?”.
Ôn Vãn bị anh nhìn không thoải mái,cầm túi chuẩn bị đi: “Tôi xin chủ nhiệm nghỉ rồi, có chuyện gì anh tìm người khác giải quyết, bây giờ là thời gian riêng tư của tôi”.
Hạ Trầm từ từ thu tay hẹp lại, bên môi nở nụ cười: “Vậy không làm trễ nãi chuyện cô nữa”.
Thời điểm đi ra ngoài, Ôn vãn thấy như có gai sau lưng, lần này đoán chừng bị cô chọc tức không nhẹ, nghĩ lại những chuyện anh làm trước đây, Ôn Vãn cảm thấy hả giận.
Biểu hiện hôm nay của Hạ Trầmcàng chứng minh suy nghĩ trong lòng cô, người đàn ông này chỉ coi cô như món đồ chơi, tùy ý đùa giỡn, về sau hết hứng thú lại xem cô như người qua đường.
Loại đàn ông này, tốt hơn hết là cô nên tránh càng xa càng tốt.
-
“Nghĩ cái gì?”. Cố Minh Sâm cúi người càidây an toàn cho cô, Ôn Vãn cự tuyệt, đáy mắt anh thoáng vẻ không thích, nhưng không có biểu hiện, chỉ nói: “Hạ Trầm không phải người tốt, em nên cách xa hắn một chút”.
Ôn Vãn không biết anh đang nghĩ cái gì, chờ anh cau mày nhìn sang, cô mới hồi hồn: “ừ”.
Cánh tay Cố Minh Sâm đặt lên tay lái, mặt không đổi nhìn sang cô.
Ôn Vãn bị anh nhìn không hiểu: “Thế nào?”
“Em thích anh ta?”. Cố Minh Sâm nói lời này ánh mắt cực kỳ sắc bén, khóe mắt khẽ nheo lại, mang theo vài phần nguy hiểm.
Ôn Vãn siết chặt dây túi xách, quay đầu nhìn thẳng phía trước, tinh tường trả lời: “Anh còn chưa hiểu rõ tôi, biết rõ nguy hiểm tôi sẽ tránh, như thế nào lại chui đầu vào”.
Cố Minh Sâm nhìn kỹ cô, đại khái suy đoán lời nói của cô thật hay giả, một lúc lâu mới thả ra giọng điệu, nhưng câu nói tựa như có hàm ý khác: “Tiểu Vãn, mặc kệ tương lai như thế nào, ngàn vạn lần đừng yêu hạ Trầm. Tôi không muốn…”.
Hắn nói phân nửa lại dừng lại, quay đầu lại , vẫn cười cười: “ Công việc quá bận, tôi không thể chăm sóc tốt cho em được, trong lòng em có không ít thành kiến, về sau hy vọng tôi có thể đền bù cho em. Ít nhất tôi còn là anh của em đúng không? Tôi hy vọng trong tương lai cô sẽ sống tốt hơn”.
Ôn Vãn nghi ngờ nhìn hắn, Cố Minh Sâm khẽ nghiêng đầu, lúc này ánh mặt trời đang lên, chiếu vào cô có chút không thấy rõ thái độ của anh. Cô nhíu mày một cái, đem mặt xoay qua: “Hôm nay anh saothế?”
Cố Minh Sâm cũng cười: "Đúng vậy, hôm nay sao thế nhỉ." Nói qua một cước đạp lên chân ga, xe liền thật nhanh chạy nhanh đi ra ngoài.
Xe lái thẳng đến rạp chiếu bóng, Ôn Vãn đứng ở cửa rạp chiếu phim có chút hoảng hốt, khi còn bé cô và ba mẹ đi xem phim còn là cái loại thiết bị cũ kỹ , rất nhiều người ngồi một gian, cửa có người bán hoa vớihạt dưa. Hiện tại tất cả đều không giống nhau, chung quanh tất cả đều là tình nhân trẻ, hai người rúc vào với nhau không biết nên chọnbộ phim nào, trong lời nói lại tràn đầy hạnh phúc.
Cố Minh Sâm mua cho cô cola cùng Popcorn, Ôn Vãn xem , chợt có chút buồn cười: "Tôi lớn rồi, không hợp"
"Nơi nào không hợp?" Trên cánh tay Cố Minh Sâm còn vắt áo khoác màu đen, trên người chỉ mặc áo len xám tro, xem ra ngược lại ít đi mấy phần lạnh lùng và cảm giác bị áp bức, giọng nói cũng ôn hòa không ít, “Em ở đây trong mắt tôi còn là tiểu nha đầu năm đó ."
Ôn Vãn cười lắc đầu.
"Cười cái gì?" Cố Minh Sâm cau mày, mặt mất hứng nhìn cô.
Ôn Vãn thở dài nói: "Cho nên tôi trong mắt anh, vẫn là rất xấu xí rất quê mùa ?"
Chú ý minh sâm khó được dịp trầm mặc, đại khái nhớ lại không ít chuyện cũ. Hai người xét vé vào sân, Ôn Vãn không có hỏi Cố Minh Sâm tại sao mua ghế tình nhân, chỉ là cùng nhau ngồi xong, an tĩnh chờ phim chiếu.
Thấy là bộ phim văn nghệ, nội dung hay lời kịch đều là dạng nặng nề, đè nén, cả quá trình xem đều u ám tăm tối. Ôn Vãn xem rất nhập tâm, cô mặc kệ chuyện gì,rất kiên nhẫn chuyên chú xem không có chú ý phản ứng của Cố Minh Sâm. Không biết đã trải qua bao lâu, cô cầm cái hộp Popcorn tay chợt bị anh nắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.