Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 18:




Ôn Vãn cho là ánh sáng trong rạp quá tối, ai biết sau khi Cố Minh Sâm cầm nhưng vẫn không buông ra, hơn nữa đầu ngón tay còn từ từ thắt chặt, cầm vô cùng có lực.
Tay Cố Minh Sâm thật lạnh, xúc cảm không giống Hạ Trầm, tại từ nhỏ anh chưa từng chịu khổ ngay cả phòng bếp cũng không vào bao giờ, cho nên ngón tay thon dài bóng loáng, không có một chút xù xì. Lúc bắt đầu, anh đại khái chỉ đang thử dò xét, qua mấy phút, trực tiếp để cái hộp trong tay cô sang một bên, cùng với mười ngón tay cô đan xen.
Mượn ánh sáng không rõ ràng nhìn phản ứng của cô, Ôn Vãn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu phim, ngược lại không rút ra mà xoay tay lại, điều này làm cho lực độ đầu ngón tay Cố Minh Sâm lại tăng lên mấy phần, giống như cũng không muốn buông lỏng cái nắm tay kia.
Bộ phim kết thúc, kết cục có chút bi thương.
Ngồi ở phía trước Ôn Vãn và Cố Minh Sâm là một đôi sinh viên trẻ tuổi ăn mặc đồ tình nhân, cô gái mặc áo len màu tím, mái tóc màu đen làm nổi bật lên bộ dáng cực kỳ thanh thuần, giờ phút này, trên mặt lại treo vài giọt nước mắt tinh khiết: "Rõ ràng vai nam chính đã yêu, tại sao cuối cùng vẫn không có cách nào ở chung một chỗ? Nữ chính cũng thương anh ta, tại sao không chấp nhận?"
Kinh nghiệm của cậu sinh viên còn ít, hiển nhiên đối với hai người này"Tại sao" không cách nào giải đáp, nói quanh co thật lâu cũng không nói ra nguyên cớ, chỉ đành phải đưa tay ôm cô gái vào trong ngực: "Cũng chỉ là bộ phim mà thôi, bé ngốc."
Cố Minh Sâm bịmất hồn, cho đến khi đám người tan hết, lúc này mới chậm rãi đứng lên: "Đi thôi."
Giờ phút này, thời gian còn sớm, Cố Minh Sâm trực tiếp đưa Ôn Vãn chậm chậm ra bãi đậu xe, Ôn Vãn không hỏi anh muốn đi nơi nào, chỉ là một đường trầm mặc đi theo anh.
Lần này, bọn họ đi khu vui chơi, Ôn Vãn nhớ duy nhất một lần Cố Minh Sâm nói muốn đưa cô đi khu vui chơi, nhưng thật ra là lấy danh nghĩa của cô lừa gạt Chu Nhĩ Lam, mang Kỷ Nhan tới đây chơi thôi.
Khi đó, Kỷ Nhan rất vui vẻ, Ôn Vãn đứng ở phía dưới vòng quay bánh xe, nhìn cô hưng phấn huơ chân múa tay, cuối cùng áp vào trong ngực Cố Minh Sâm còn vẻ mặt anh ta khi đó rất cưng chiều ——
Ôn Vãn ngẩng đầu nhìn vẫn là vòng quay bánh xe to lớn như năm đó, đột nhiên cảm thấy hôm nay mặt trời cực kỳ chói mắt, cô từ từ cúi đầu, nhìn mũi chân mình.
"Muốn ngồi sao?" Cố Minh Sâm đưa tay vuốt ve mái tóc đen của cô, giống như không thấy phản ứng của cô.
Ôn Vãn suy nghĩ một chút gật đầu: "Tôi chưa ngồi lần nào, không biết thấy phong cảnh phía trên tại đây như thế nào."
Cố Minh Sâm nhìn Vòng quay mất hồn, có lẽ là nhớ lại Kỷ Nhan.
Ôn Vãn đưa tay kéo anh, trực tiếp đi vào bên trong: "Chúng ta ngồi cái màu xanh dương đó."
Từ khi Cố Minh Sâm ngồi lên vòng quay vẫn không nói tiếp, ngược lại Ôn Vãn rất vui mừng, nằm trên kính ngắm phong cảnh phía xa. Bình thường, cô không nhiều lời như vậy, hôm nay lại lảm nhảm: "Tại đây có thể thấy núi Phượng Linh, còn có thể thấy Hồ Nam, anh, anh xem, anh xem ——"
Cố Minh Sâm vẫn nhìn cô, Ôn Vãn quay đầu lại liền gặp nhau với ánh mắt của anh, không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, cảnh thái bình giả tạo lúc trước tất cả nứt vỡ vụn ra trong nháy mắt. Hốc mắt anh rất đỏ, môi mỏng mím chặt, đôi cùi chỏ khẽ chống đầu gối, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp tới cực điểm.
Ôn Vãn muốn ngồi xuống, lúc này vòng quay bánh xe đã chậm rãi lên tới điểm cao nhất, hai người ai cũng không nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Trong không gian chật chội có chút đè nén, lần nữa Ôn Vãn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, luống cuống nhìn móng tay.
Cố Minh Sâm từ từ cúi về phía trước, đưa tay vững vàng bắt được đôi tay cô: "Đã lâu lắm rồi em không gọi tôi là anh."
Giọng anh ám ách, hô hấp giống như có chút rối loạn, Ôn Vãn mấp máy môi vẫn không nói gì.
"Tôi nhớ được thời điểm em còn bé có nói qua, nếu như thời điểm bánh xe lên tới điểm cao nhất hôn nhau, đời sau hai người còn có thể cùng nhau." Cố Minh Sâm vừa nói qua đã cúi người lại gần, cách cánh môi Ôn Vãn càng ngày càng gần.
"Tôi phát hiện quá muộn, thật xin lỗi." Anh nhỏ giọng nỉ non câu này, giống như thật cũng như giả, Ôn Vãn hoài nghi là mình nghe nhầm, nhưng một giây kế tiếp cô vẫn lý trí đưa tay ngăn cản đối phương.
Ngũ quan tinh tế của Cố Minh Sâm dừng ở trước mắt, con ngươi đen nhánh liếc nhìn cô thật sâu.
Ôn Vãn hít sâu một cái, mãi mới nặn ra được một nụ cười: "Anh sẽ không bao giờ làm việc vô dụng ở trên người tôi, hôm nay làm tất cả như thế này, lại muốn muốn tôi vì anh làm cái gì?"
Cố Minh Sâm nhìn cô, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Ôn Vãn theo dõi từng biến hóa trên mặt anh, tâm cũng hoàn toàn lạnh, người khác cô không biết, nhưng Cố Minh Sâm cô còn không biết sao? Cố Minh Sâm làm sao có thể đối tốt với cô, làm sao có thể lãng phí thời gian ở trên người cô.
Giải thích duy nhất là cô còn có giá trị lợi dụng.
-
Đáy mắt Cố Minh Sâm thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng kéo nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi: "Em không tin tôi cũng phải. Trước kia, tôi là thằng xấu xa. Nhưng Tiểu Vãn, đừng nói đời sau, đời này tôi cũng không thả em đi được, làm thế nào bây giờ?"
Ôn Vãn nhìn anh khiếp sợ.
Cố Minh Sâm vuốt ve mu bàn tay cô, cúi đầu cười khổ: "Sau khi Kỷ Nhan chết, tôi không dám đối mặt đối với sự thật này, lại không dám đối mặt với chuyện cô ấy bởi vì em mà chết. Tôi phát hiện mình không hận nổi, tôi không có cách nào đối mặt, không chỉ là em, còn có mình như vậy. Kỷ Nhan là bởi vì tôi mà chết, nhưng tôi lại, dần dần yêu em."
Trái tim Ôn Vãn nhảy lên kịch liệt, chung quanh yên tĩnh giống như cái gì đều nghe không được, chỉ còn lại những lời này của Cố Minh Sâm, như muốn tuyên truyền giác ngộ.
Lúc anh nói chuyện cũng không nhìn Ôn Vãn, cho nên cô không thể nào phân biệt vẻ mặt giờ phút này của anh, chỉ có thể lúng ta lúng túng nghe anh nói tiếp: "Tôi cho rằng đời này chúng ta sẽ cứ như thế này, cùng nhau đợi chuộc tội tại địa ngục. Nhưng bây giờ em phải đi, tôi không chịu nổi ——"
Cố Minh Sâm nhíu nhíu mày, ngừng lại, trên mặt có vẻ khổ sở.
Ôn Vãn không nói một lời nhìn chăm chú vào anh. Bình thường, người đàn ông lạnh lùng kiêu căng, lúc này lại giống như bị chướng ngại ngôn ngữ, nói một chút dừng một chút, một câu nói bị chặt đứt thành vô số lần.
"Em thật sự, không thể yêu tôi một lần nữa?" Chợt Cố Minh Sâm đặt câu hỏi, đôi tay Ôn Vãn cũng bị anh bóp đến đau, trên mu bàn tay có những vết hồng hồng, tất cả đều do anh dùng lực thật mạnh lưu lại.
Giống như đau ở trong lòng, mà không phải đau đớn bên ngoài da thịt.
Ôn Vãn cúi đầu, trên mặt huyết sắc lại lui sạch sẽ.
Người gây sự là Cố Minh Sâm nâng lên mặt của cô, đáy mắt kéo căng tia máu: "Em cho là thế nào? Em cho rằng em nói với Tiêu Tiêu rằng không thương chính là không thương? Nếu quả thật không yêu tôi, đây là cái gì!"
Cố Minh Sâm đưa tay từ cần cổ Ôn Vãn kéo ra cái dây chuyền, thật ra thì không phải thứ đáng giá, thậm chí còn hơi phai màu, chính là đầu mùa đông, bên trên giây chuyền còn mang theo nhiệt độ của cô.
Giống như có bí mật khó mở miệng bị nhìn thấy, một tay Ôn Vãn vươn ra chỗ tay của anh, đẩy về phía sau một bước dài, phòng theo động tác mạnh của cô hung hăng quơ quơ, Cố Minh Sâm lại vững vàng nhìn cô.
Ôn Vãn hung hăng hít một hơi, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới cười ra tiếng: "Tại sao anh cho là, tôi sẽ yêu anh nhiều năm như vậy, anh cho rằng tôi. . . . . . Thật không có tự ái?"
Cố Minh Sâm trầm mặc nhìn cô, trong mắt Ôn Vãn dần dần tràn ra nước mắt, lẳng lặng lướt qua khóe môi.
Cô nói: "Tôi nhìn thấy anh và cô ấy một đường yêu nhau, nhìn anh vì cô ấy không chừa tất cả thứ gì, về điểm này hèn mọn van xin cũng sớm đã bị anh làm cho mệt mỏi."
Cố Minh Sâm đưa tay muốn ôm cô, Ôn Vãn dùng sức bỏ ra, trong mắt cô có lệ, tuy nhiên còn cố chấp cười: "Anh hỏi tại sao tôi còn giữ sợi dây chuyền này, chính là tôi muốn nhắc nhở mình, đời này không thể lần nữa cầu thứ không thuộc về mình. Cố Minh Sâm, anh đã từng đối xử với tôi tệ như vậy, bây giờ lại có thể hỏi tại sao tôi không thể yêu anh??"
-
Từ bánh xe vòng quay xuống, Ôn Vãn cũng không quay đầu lại đi về phía trước, bước đi vội vàng, giống như phía sau có quái vật đang truy đuổi vậy.
Có một số thứ không nói toạc ra, liền cả đời có thể làm như chưa từng xảy ra qua, tựa như thời niên thiếu của cô liền chặt đứt phần thầm mến xa xỉ kia. Lúc này bị một câu của Cố Minh Sâm chọc phá, Ôn Vãn cảm thấy không còn đất dung thân, lại cảm thấy lòng đầy căm phẫn.
Cố Minh Sâm cao chân lại dài, mấy bước đã đuổi kịp, một tay giữ bả vai thon gầy của cô: "Ôn Vãn, chúng ta nói chuyện một chút."
Ôn Vãn không để ý tới anh, cắn răng đẩy tay anh ra, một cái tay khác của Cố Minh Sâm lại ngăn cô lại, giọng nói đã không vội vã giống mới vừa rồi: "Chúng ta bởi vì quá khứ mà lãng phí quá nhiều thời gian, hiện tại không thể tâm bình khí hòa nói chuyện một chút sao?"
Bỗng chốc Ôn Vãn xoay người, đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Cố Minh Sâm nhìn cặp mắt cô đỏ lên, trái tim có loại cảm giác căng đau khó có thể hình dung, giống như là có đồ vật gì đó đang rục rịch, hoặc như bị người khác buồn buồn đánh vài quyền vào ngực.
Ôn Vãn hít sâu một hơi, ngược lại bình tĩnh nhìn anh: "Còn nhớ rõ ngày kết thúc thi tốt nghiệp trung học năm ấy, anh theo tôi về nhà tảo mộ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.