Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 20:




Ngày thứ hai, Ôn Vãn không đi làm, ngoài ý muốn phát sốt sốt đến 39 độ, thân thể cô vốn rất tốt, quanh năm suốt tháng cũng sẽ không sinh bệnh mấy lần. Khi còn bé, lần lượt cảnh cáo mình, ngàn vạn lần không thể bị bệnh, cô cũng không có tư cách bị bệnh, sẽ không có người canh giữ ở trước giường chăm sóc cô cả đêm giống như ba như vậy .
Thế nhưng lần này lại sốt rất lợi hại, mơ mơ màng màng tỉnh nhiều lần lại ngủ mất, bên tai có thể nghe được tiếng điện thoại di động vẫn vang, nhưng mí mắt không mở ra được, sau lại có chút ý thức, mới miễn cưỡng chống thân thể như nhũn ra gọi điện thoại xin nghỉ.
Ôn Vãn mình tìm thuốc hạ sốt, lại gửi tin nhắn cho Tiêu Tiêu. Buổi trưa vừa qua giờ tan việc một chút nha đầu kia liền hùng hùng hổ hổ chạy đến: "Chuyện gì xảy ra, nghiêm trọng không? Đi bệnh viện xem một chút."
Ôn Vãn nằm ở trên giường, dáng vẻ không còn hơi sức, đôi môi khô cũng có chút lột da rồi, vẫn lắc đầu một cái nói: "Mình chính là bác sĩ, đi bệnh viện cái gì."
Tiêu Tiêu liếc mắt, lúc này mới rãnh rỗi cởi ra áo khoác trên người: "Vậy có thể giống sao? Bây giờ, cậu đang phát sốt."
Vừa nhìn Ôn Vãn chính là không có tinh lực nói chuyện, đôi môi giật giật cũng không biết nói cái gì, tiếp đó lại mơ màng nhắm mắt lại.
Tiêu Tiêu đưa tay thử nhiệt độ, chân mày cũng không buông lỏng: "Sốt rất lợi hại, đi bệnh viện đi, cứ thế này ngộ nhỡ sốt thành ngu ngốc thì làm sao?"
"Có thể không rủa tớ sao?" Ôn Vãn lao lực mở mắt ra, cầm chặt tay cô gạt xuống, "Đã hạ, là tay cậu quá lạnh."
Tiêu Tiêu nghi ngờ đưa tay sờ trên mặt mình, tự nhủ: "Thật sao?"
Bây giờ càng ngày càng lạnh, tuy là đầu mùa đông, nhưng nhiệt độ buổi sáng ở Thanh Châu vô cùng thấp, hơn nữa hôm nay còn là một ngày trời đầy mây, lúc đi vào Tiêu Tiêu cũng mang vào một thân lạnh lẽo. Cô giấu tay ở trong túi cũng không sờ trán Ôn Vãn nữa, chỉhất cái cằm lên: "Ăn một chút gì chứ?"
Ôn Vãn ngồi dậy dựa vào sự giúp đỡ của cô, dựa vào đầu giường, hướng cô cười cười: "Ừ, không ăn sức khỏe khôi phục càng chậm, tớ còn phải đi làm sớm một chút mới được."
Tiêu Tiêu đang cúi đầu đổ ra cháo trắng mang tới, nghe vậy lườm cô một cái: "Chưa từng thấy qua ai ngã bệnh xong lại sinh lý trí như vậy, cậu rất thiếu tiền, Cố Gia không phải còn nợ cậu một khoản sao?"
Thấy Ôn Vãn không nói lời nào, Tiêu Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống trước mặt cô: "Há mồm."
Ôn Vãn tự mình lấy qua, vừa ăn một miếng mày liền nhíu chặt lên.
"Không có khẩu vị hay không muốn ăn?" Tiêu Tiêu nhìn cũng biết cô khó chịu, cô và Ôn Vãn cũng biết nhau gần mười năm, lần nào cũng bị nha đầu này làm cho vừa chua xót lại vừa đau lòng.
Ôn Vãn hít một hơi, vẫn nuốt xuống thức ăn không có hương vị, sau đó hết sức bình tĩnh nói cho Tiêu Tiêu: "Ngày hôm qua, tớ và anh ta đi làm thủ tục."
Tiêu Tiêu trừng mắt, bừng tỉnh hiểu ra rồi lại thở dài, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép một cái: "Không trách được đang êm đẹp lại phát sốt."
Ôn Vãn cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc ăn.
Tiêu Tiêu ngồi ở bên giường nhìn, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu cô, nói lời trọng tâm: "Có cái gì phải khổ sở? Khi đó, ông cụ Cố uy hiếp, buộc cậu kết hôn với tên cặn bã đó, cậu nên cự tuyệt. Đó là do Kỷ Nhan và cậu so sánh cảm thấy cậu tốt hơn nhiều, nếu có đối tượng thích hợp hơn, Cố Gia chắc chắn sẽ không suy tính đến cậu."
"Còn có Cố Minh Sâm, tớ không tin những năm này anh ta không biết suy nghĩ của cậu, hai người ngày ngày ở chung một chỗ, ngay cả người ngoài cuộc là tớ đều nhìn đi ra, cứ như vậy anh ta còn lợi dụng cậu. . . . . . Nói cho cùng, một nhà này đều không phải người tốt." Mỗi lần Tiêu Tiêu nói đến Cố Gia đều nổi giận trong lòng, hoàn toàn không giữ lại tình cảm và thể diện làm gì, lời khó nghe thế nào đều nói ra miệng.
Ôn Vãn không phải kẻ ngu, chỉ là không muốn so đo thôi, so đo thiệt hơn, khổ sở vẫn là mình.
Cô nhìn cháo trong tay, càng cảm thấy vô vị tẻ nhạt, dứt khoát cầm chén để ở một bên: "Tớ hiểu rõ, tớ thiếu Cố gia tớ đã trả rồi, hiện tại rất nhẹ nhõm."
Tiêu Tiêu bĩu môi: "Người mẹ chồng kia của cậu, tớ cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong."
Ôn Vãn vốn thở không ra hơi, bị lời nói này của cô làm cho ngực đầy khí, không nhịn được liếc mắt: "Cậu là cố ý đến cho tớ ngột ngạt ?"
Tiêu Tiêu không nhịn được cười ra tiếng: "Ai, tớ giúp cậu giới thiệu đối tượng tốt."
Ôn Vãn trực tiếp lật người đưa lưng về phía nàng: "Cậu sắp muộn làm rồi đấy."
"Thái độ gì vậy! Gọi tớ đưa cháo tới, ăn xong liền trở mặt." Tiêu Tiêu giận đứng dậm chân ở bên giường, còn muốn quở trách nha đầu kia mấy câu, chuông cửa chợt vang lên.
-
Ôn Vãn cũng thấy kỳ quái, người biết địa chỉ nhà cô không có mấy người, trừ Tiêu Tiêu ở ngoài đúng là không nghĩ sẽ là ai. Cô cầm áo khoác choàng lên, vẫn không nghe được một tiếng nói chuyện với nhau ở phòng khách, kỳ quái đi ra ngoài, chỉ thấy bóng lưng Tiêu Tiêu ngăn ở trước cửa.
"Ai vậy?" Ôn Vãn đi tới, nhìn thấy người tới thái độ có chút khẩn trương, "Làm sao anh ..."
Hạ Trầm đứng ở cửa, nghe được âm thanh của cô theo tiếng nhìn sang, ánh mắt từng tấc quét qua áo ngủ trên người cô, cuối cùng dừng trên gương mặt tái nhợt của cô, qua mấy giây mới nói: "Ngày hôm qua, sau khi Đình Diễn trở về vẫn không ngủ được, tôi muốn mời cô đi xem cậu bé một chút."
"Tôi nói cô còn đang bệnh nặng." Tiêu Tiêu bất mãn bổ sung một câu.
Ngày hôm qua, Ôn Vãn chưa cho đứa bé kia làm thủ tục xuất viện đã nói đi trước, hai người còn không nói lời tạm biệt, trong lòng cô có chút xin lỗi, lúc này lại nghe Hạ Trầm nói như vậy, liền nhiều hơn mấy phần không yên lòng: "Giận dỗi rồi hả ?"
Hạ Trầm không biết có nghe thấy cô nói hay không, một lát sau mới giống như hồi hồn: "Nghiêm trọng không?"
Câu nói này không phải câu trả lời, thế mà Ôn Vãn vẫn nghe hiểu, nhìn trên mặt Hạ Trầm như cũ không có cảm xúc gì, cô tận lực trấn định nói: "Không có việc gì."
Tiêu Tiêu ở một bên suy nghĩ phản ứng quái dị trên mặt hai người, không khí này có cái gì không đúng, cúi đầu nhìn qua trước mắt, không khỏi kinh hãi quát to một tiếng: "Hỏng bét, tới muộn!"
Tiêu Tiêu vọt vào trong phòng cầm áo khoác, lúc đi ra lại như có suy nghĩ mắt liếc Hạ Trầm, cuối cùng dùng cùi chỏ ý vị sâu xa đụng Ôn Vãn một cái: "Mới vừa rồi, tớ nghiêm túc, Tổng biên tập mới tới tòa soạn chúng tớ, thịt tươi biết không? Tự tớ cũng bỏ thứ yêu thích chuẩn bị giới thiệu cho cậu, so với Cố Minh Sâm không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, không phải cậu chỉ thích cái loại da trắng đẹp trai sao. . . . . ."
Ôn Vãn xấu hổ, Hạ Trầm vẫn nhìn Tiêu Tiêu, ánh mắt rất chuyên chú, giống như rất có hứng thú với lời nói của cô.
Cô vội vàng cắt đứt lời Tiêu Tiêu, đẩy người ra bên ngoài: "Cậu thật muốn tới muộn rồi ——"
Tiêu Tiêu lại nhìn đồng hồ, vẫn là chưa từ bỏ ý định: "Đồng ý? Nếu thích hợp hôm nào tớ giúp cậu sắp xếp."
Ôn Vãn gật đầu có lệ một cái: "Sau hãy nói."
Thật vất vả mời đi tôn đại thần này, Ôn Vãn nghĩ đến một người khác đứng trước cửa đã cảm thấy nhức đầu. Cô để ý, cửa cứ mở rộng ra như vậy căn bản không dám đóng lại, xoay người lại vừa nhìn, thế nhưng Hạ Trầm đã giống như quen vào nhà, ngồi ở trên ghế sa lon, rất hứng thúthưởng thức bài biện trong nhà cô.
Ôn Vãn đi tới, mặc dù không tình nguyện vẫn lễ phép nói: "Hôm nay, sức khỏe tôi không tốt lắm, ngày mai lại đến thăm Đình Diễn, anh trước ——"
Hai chữ "Về thôi" còn chưa nói ra miệng, Hạ Trầm đã mở miệng trước tiên: "Không mời tôi ly trà?"
Ôn Vãn mi giác ám rút ra, vốn cô không muốn đơn độc cùng với người đàn ông này, hận không thể làm cho anh ta đi nhanh lên, nơi nào còn muốn pha trà cho anh ta, đã nói: "Thật xin lỗi, trong nhà không có nước nóng."
Hạ Trầm gật đầu một cái, giống như cũng không tính ở lại, chỉ hơi hơi nghểnh cằm nhìn cô, cũng không nói chuyện.
Ôn Vãn bị anh nhìn thấy sợ hãi, cảm giác mỗi lần hai người đơn độc ở cùng nhau sẽ có cảm giác không đứng đắn, đề phòng lặng lẽ lui về phía sau một bước. Hạ Trầm đều nhất nhất thu ở đáy mắt những động tác nhỏ này của cô, ở thời điểm cô còn muốn lui về phía sau, cánh tay duỗi một cái, trực tiếp nắm cổ tay cô.
Ôn Vãn vẫn phòng bị, nhưng hơi sức đánh không lại, gần như lập tức bị người ôm vào trong ngực, quanh thân đều là hơi thở trên người của anh bao quanh.
"Ngày hôm qua không phải rất lợi hại sao?" Đôi môi anh thật lạnh, dán bên tai cô khàn giọng khạc ra mấy chữ, hơi thở lại dẫn theo một cỗ ấm áp làm cho người ta phát run, phất qua da thịt sau tai cô, từng chùm thả vào trong lỗ tai cô.
Toàn thân Ôn Vãn căng lên, cô không có kinh nghiệm gì trong chuyện làm tình, nhưng lỗ tai tuyệt đối là địa phương mẫn cảm nhất của cô, cộng thêm vốn là phát sốt nên hư nhược, thân thể mềm mại, tại trong ngực anh không nhúc nhích được.
"Vẫn có can đảm dám trêu tôi, hiện tại sợ cái gì?" Lời nói của Hạ Trầm nghe không ra hỉ nộ, giọng nói nhàn nhạt, nhất thời Ôn Vãn đoán không ra có phải hay không người đàn ông này đến tìm cô tính sổ.
Dù sao ngày hôm qua là do cô, đại khái làm cho anh tức giận cực kỳ.
Huyết mạch của đàn ông là nơi cứng rắn nhất cũng là nơi yếu ớt nhất, sau khi Ôn Vãn nhớ tới, sau lưng lạnh cả người, lúc ấy cô vội vã nghĩ thoát khỏi anh, dùng là sức lớn vô cùng. . . . . .
Cho dù có sợ, cô vẫn hận nhìn Hạ Trầm, nhận thấy được đùa cợt trong mắt của anh càng thêm căm tức: "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Trước đây, tôi đã nói rõ, đối với anh, tôi không có hứng thú."
Hạ Trầm kiên nhẫn nghe cô nói xong, lúc này mới nhíu mày, mặt của anh từ từ cúi xuống, ngũ quan cách cô càng ngày càng gần, bàn tay Ôn Vãn cũng từ từ nắm lại.
Ở thời điểm cô chuẩn bị giơ quyền đánh người đàn ông này, bỗng nhiên có cảm giác lạnh như băng dán lên trên trán của mình, tiếp theo là một giọng nam trầm thấp dễ nghe, giống nhưmê sảng: "Sốt thành như vậy còn không trung thực."
-
Quả đấm của Ôn Vãn dừng lại giữa không trung, cô nhìn chằm chằm người đàn ông phía trên, ánh sáng trong phòng không rõ, nhưng lại có thể nhìn thấy cặp mắt của anh sáng ngời khác thường, vì quá gần không thể nhìn rõ, cũng không thể nào phân biệt cảm xúc chân thật trên mặt anh.
Không khí có cái gì đó không đúng, Ôn Vãn cảm giác mình nên đẩy anh ra, đang chần chờtrong nháy mắt Hạ Trầm đã buông cô ra trước, đứng lên.
Ôn Vãn bị một loạt cử động của anh làm cho bối rối, người đàn ông này cư nhiên không làm Lưu Manh rồi hả ?
Ôn Vãn ý thức được ý tưởng của mình, ở trong lòng hung hăng khinh bỉ mình một vạn lần, chẳng lẽ cô bị người này quấy rầy quen, sốt lợi hại giờ biến thành lạnh run rồi.
Hạ Trầm bắt đầu thoát cởi áo khoác, Ôn Vãn bị sợ từ trên ghế sofa giật bắn người lên: "Anh làm gì thế?"
Quả nhiên là giang sơn dễ dời bản tính khó đổi! Thậm chí, cô còn suy nghĩ nếu người này lại làm loạn, lập tức cầm cây kéo dưới đáy bàn vì dân trừ hại, dù sao cô cũng là tự vệ.
Hạ Trầm nghe cô nói lời này động tác trong tay cũng không dừng lại, đặt chỉnh tề áo khoác ngoài cởi ra trên ghế sa lon, lúc này mới nhét hai tay vào túi cười như không cười nhìn cô: "Cô cho rằng tôi muốn làm gì, phòng bếp ở đâu?"
... ...... ....... ...... .........
Phòng bếp? Không biết có phải ngã bệnh ảnh hưởng đến trí thông minh hay không, ý thức Ôn Vãn đình chỉ một giây, sau đó, Hạ Trầm giống như đã tìm được, trực tiếp hướng phòng bếp đi tới.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng nước chảy, Ôn Vãn chần chờ đi tới, thấy Hạ Trầm đang đứng bên cạnh kệ bếp. Thân hình người đàn ông cao lớn đứng ngược chiều ánh sáng, giờ phút này trên người anh chỉ mặc một cái áo len Cashmere mỏng màu đen và quần tây dài đen, nhìn vóc người càng thon dài. Một khắc kia, chợt Ôn Vãn thấy được một cảm giác ấm áp trên người anh, lập tức cô vỗ vỗ ót, thật sự là phát sốt sốt đến hồ đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.