Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 70:




Rốt cục Hạ Trầm cũng hiểu cái gì được gọi là như đứng đống lửa.
Anh biết Ôn Vãnbị Chu Hiển Thanh ép buộc, cũng biết chuyện này có liên quan đến Lạc Hiển, mọi chuyện được thu xếp thuận lợi không ai biết như vậy chỉ có thể là anh ta , trừ Lạc Hiển ra không còn ai khác.
Nhưng cho dù biết là anh ta thì sao, Thái Lan rộng như vậy, lại không phải là địa bàn của anh, trong thời gian ngắn tìm được một người phụ nữ trong một đất nước rộng lớn như vậy phải biết có bao nhiêu khó khăn.
A Tước đã phái người khắp nơi dò la tin tức, Hạ Trầm suy nghĩ, bỗng nhiên dập tắt điếu thuốc trong tay: "Tớ sẽ tự mình đi một chuyến."
A Tước nghe vậy lập tức ra tay cản anh, không đồng ý mà lắc đầu: "Cậu đi cũng vô ích, huống chi hiện tại đã bố trí người khắp nơi, cậu mà đi sẽ rất nguy hiểm. Hạ Trầm, tạm thời Ôn Vãn vẫn chưa gặp nguy hiểm, Chu Hiển Thanh đi bước này chính là gậy ông đập lưng ông, hắn sợ Lạc Hiển không thuyết phục được cậu."
Chẳng lẽ Hạ Trầm lại không hiểu, anh biết là có hố lửa, nhưng bên trong có Ôn Vãn, anh không thể không lao vào!
A Tước chưa từng gặp qua bộ dạng mất bình tĩnh này của anh, anh từ từ cầm áo khoác lên, giọng nói dứt khoát: "Tớ không thể để cô ấy thất vọng được, mặc kệ có nguy hiểm hay không, có vì lợi ích hay không, tớ đều phải đi."
Bởi vì không có chuyện gì quan trọng hơn cô.
Nhìn đáy mắt kiên định của anh, cuối cùng A Tước đành mặc kệ anh.
-
Lúc Ôn Vãn tỉnh lại chỉ thấy một mảnh chói mắt, cô híp mắt nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, dần dần thích ứng với ánh sáng mớicảm thấy toàn thân vô lực, đại não phản ứng chậm chạp, qua hồi lâu mới hoảng hốt nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
Bởi vì cô gọi điện cho Hạ Trầm, nên Chu Hiển Thanh tức giận với cô, cô đành phải tự mình lại máy bay, lại nghe được anh ở sau lưng gọi cô.
Chu Hiển Thanh nhận lỗi với cô, thái độ thành khẩn, Ôn Vãn cũng không so đo với anh chuyện này nữa.
Sau đó Chu Hiển Thanh nói trên mặt cô dính gì, cầm khăn tay lau cho cô, Ôn Vãn hoảng hốt nghe được một mùi vị nồng đặc , sau đó cái gì cũng không biết. . . . . .
Cô nhìn tình hình trước mắt cũng biết chuyện gì đã xảy ra , chỉ là cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra vì lý gì mà Chu Hiển Thanh lại làm như vậy?
Không phải anh muốn cô về thăm Lâm Hữu Trân hay sao, mà cô cũng đã đồng ý rồi?
Ôn Vãn quan sát trái phải, xác định gian phòng này hết sức xa lạ,cách bày biện cũng bình thường,hơn nữa toàn thân cô không có chút sức lực nào, cử động nhẹ cũng không được.
Tên khốn kiếp này.
Ôn Vãn ở trong lòng âm thầm mắng một câu, giận đến mức phải nhắm mắt lại điều hòa hơi thở.
Thật may là trên hành lang rất nhanh truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, lắng nghe thì biết là bước chân của một, cô biết là ai rồi.
Cánh cửa bị đẩy ra, người xuất hiện chính là Chu Hiển Thanh,khuôn mặt anh tuấn, anh thấy cô tỉnh lại, cũng không có một chút cảm giác hổ thẹn hay quẫn báchnào, ngược lại nhét hai tay vào túi quần chậm rãi bước tới.
Ôn Vãn tức giận nhìn lên cao chằm chằm hướng về phía, Chu Hiển Thanh xem như không thấy, nhàn nhã hướng bên giường ngồi xuống, vẻ mặt ôn hòa: "Tỉnh rồi, đói bụng không?"
Ôn Vãn có chút nóng nảy, lại có chút bực mình, nhưng vẫnhết sức trấn định hỏi anh: "Có thể nói cho chị biết, đến tột cùng xảy là ra chuyện gì không?"
Ánh mắt Chu Hiển Thanh vẫn thâm thúy mà nhìn cô, nhìn đến khiÔn Vãn cảm thấy sau lưng rợn tóc gáy, lúc này anh mới cúi người nằm cạnh cô gần một chút: "Tiểu Vãn, anh cảm thấy thời gian chúng ta ở Băng Cốc rất vui vẻ."
Ôn Vãn không rõ chân tướng mà nhìn anh, điều đó thì có quan hệ gì chứ ?
Chu Hiển Thanh dừng một chút, thái độ chợt trở nên phức tạp, giống như là có chút khổ sở và tức giận: "Anh cho là chúng ta chung sống rất tốt, đoạn thời gian đó rất vui vẻ. Nhưng tại sao em lại bỏ trốn, coi như thôi đi, lại còn ở cùng với Hạ Trầm. . . . . ."
"Em có biết khi nhìn thấy em và hắn ta ở cùng nhau, anh có bao nhiêu có tức giận không? Hắn đối với em tệ như vậy…sao em có thể dễ dàng tha thứ cho hắn ? Trong cảm nhận của anh, tiểu Vãn không phải là người như vậy."
Chợt anh nóng nảy như sử tử gầm lên, nói xong lại dừng lại, vô cùng chuyên chú xoay đầu lại nghiêm túc xem xét cô kỹ lưỡng: "Anh muốn tìm Ôn Vãn của ngày xưa trở lại."
-
Dù sao Ôn Vãncũng là bác sĩ khoa tâm thần , quan sát hành động của anh , cô bình tĩnh nhìn Chu Hiển Thanhmột cái, đáy lòng ngoại trừ rung động ra thì không còn gì khác.
Cô đã gặp qua không ít bệnh nhân như vậy, ánh mắt vẩn đục, lời nói cực đoan, nhưng dưới mắt người này không bị biến sắc gì cả .
Trước kia Chu Hiển Thanh trong lòng cô là một người đàn ông trầm ổn, mặc dù anh có ác miệng một chút nhưngchỉ nói chứ vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô, thậm chí trong thời gian cô sinh non còn cố ý tìm nhiều bộ phim điện ảnh cho cô xem sợ cô buồn, rồi sinh ra trầm cảm.
Cô phức tạp nhìn Chu Hiển một cái, nhất thời không biết nên nói gì.
Chu Hiển Thanh thấy cô không nói lời nào, lại lần nữa ngồi trở lại bên người cô.
Vẫn là khuôn mặt thâm thúy như cũ, một đôi mắt đen sì không thấy đáy, anh nói: "Hạ Trầmvới Cố Minh Sâm rốt cục có chỗ nào tốt? Anh cũng không thua kém bọn họ chỗ nào? Chỉ là em không chịu tìm hiểu anh kỹ thôi."
Lúc này Ôn Vãn mới như ở trong mộng tỉnh dậy, cô tỉnh táo nhìn Chu Hiển , đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn chảy trong lòng: "Chị ngủ rất lâu rồi nên rất mệt mỏi, chị cần vận động một chút."
Chu Hiển Thanh chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
Ôn Vãn nuốt nước miếng một cái, lại thử dò xét nói: "Chị muốn ăn cái gì đó, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện này , chắc em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị ? Nếu chị không hiểu em, vậy em phải cho chị một cơ hội chứ."
Chu Hiển Thanh khẽ chau mày lại, đại khái đang suy nghĩ lời cô nói là thật hay giả, Ôn Vãn ôm vẻ mặt mong đợi nhìn anh, nhưng chuông điện thoại di động phá vỡ cục diện này.
Là điện thoại của Chu Hiển Thanh, nhìn lướt qua màn hình, cư nhiên ở trước mặt cô liền nhận: "Thế nào?"
Bên kia là âm thanh của đàn ông, nội dung Ôn Vãn nghe không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ cảm thấy âm thanh kia có chút quen tai.
Chu Hiển Thanh cũng không kiêng dè cô, chờ trò chuyện kết thúc khóe miệng dẫn theo nụ cười: "Lạc tiên sinh làm việc ta rất yên tâm,ta cam kết sẽ không nuốt lời, hợp tác vui vẻ."
Lạc. . . . . .
Đầu óc Ôn Vãntrong nháy mắt được khai thông, khó trách cảm thấygiọng nói này có chút quen tai lạc, lần đó Chu Hiển Thanh ở Băng Cốc, trong lúc vô tình cô nghe được anh gọi điện thoại, hình như là đề cập tới cái tên như thế. Đáng tiếc lúc ấy cô cũng không để ý , thật sự là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, Chu Hiển Thanh với Lạc Hiển cấu kết với nhau !
Ôn Vãn suy nghĩ , trên ót cũng bắt đầu đổ đầy mồ hôi, thì ra tất cả là đều là kế hoạch của Chu Hiển Thanh. Mang cô tới Băng Cốc, có lẽ tiên đoán trước cô sẽ bỏ đi, sau đó dẫn dụ Hạ Trầm vào bẫy.
Cô nghĩ đến Hạ Trầm, một lòng nhất thời cũng nhói lên, không biết anh có đoán trước tình huống này sẽ xảy ra chưa, Chu Hiển Thanh với Lạc Hiển hợp tác không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Hạ Trầm đây. Cô rất lo lắng.
Nhưng hiện tại là đừng nói đến bỏ trốn, chỉ là động đậy cũng thấy khó khăn.
Làm thế nào bây giờ?
-
Ôn Vãn mất hồn, Chu Hiển Thanh đã cúp điện thoại, anh đi tới bên cạnh cô, đưa tay thay cô lau chùi cái trán đổ đầy mồ hôi, âm thanh êm ái: "Thế nào? "
Ôn Vãn nhìn anh, một câu cũng không nói.
Chu Hiển Thanh vẫn cười cười: "Ngươi đoạn thời gian trước quá mệt mỏi, vẫn cho những người đó xem bệnh, Hạ Trầm cũng thế, một điểm cũng không biết đau lòng ngươi, còn ra tư xây cái gì phòng khám bệnh. Ngươi xem ngươi bây giờ cũng gầy thành cái dạng gì rồi, hảo hảo ngủ mấy ngày, chờ ngươi tỉnh lại, tất cả chỉ biết càng ngày càng tốt."
Ôn Vãn nghe được trong lòng run sợ, cô cảm thấy Chu Hiển Thanh lời này có ý tại ngôn ngoại.
Chu Hiển Thanh đã đứng lên: "Ta đi làm cho ngươi chuẩn bị ăn."
Ôn Vãn lo lắng gọi lại anh: "Em phải đối phó Hạ Trầm?"
Chu Hiển Thanh nhìn cô một cái, cũng không phủ nhận: "Không chỉ là Hạ Trầm, còn có Cố Minh Sâm, những người trước kia không biết quý trọng em tôi đều không thích."
Ôn Vãn không biết tốn bao nhiêu tâm lực mới có áp chế lửa giận trong lòng xuống, đối mặt với những bệnh nhân khác cô còn có thể lý trí ứng phó, nhưng lúc này đối với anh cô không thể bình tĩnh được. Tất cả đều đến quá nhanh, cô không nghĩ tới đứa em trai của mình lại có thể “thích” cô đến bị bệnh.
Cô thở ra từ từ, để cho mình bĩnh tĩnh lại: "Em làm chuyện này, mẹ chị có biết không?"
Lâm Hữu Trân nhất định sẽ không dung túng cho anh làm như vậy đối với cô, hơn nữa Chu Hiển Thanh tỏ thái độ rất kính trọng bà , trong lúc này cô nhắc đến bà chính là hi vọng anh có thể nghe đến tên bà mà lấy lý trí lại.
Chu Hiển Thanh an tĩnh chốc lát, thờ ơ cười cười: "Dì Lâm rất thích chúng ta ở cùng nhau, anh đã nói cho bà biết là anh đến tìm em, chúng ta bây giờ rất vui vẻ."
Ôn Vãn nhạy bén bắt được ý trong lời nói của anh: ". . . . . . Bà không có bị bệnh?" Thì ra tất cả đều là giả, từ đầu tới đuôi đều là Chu Hiển Thanh lừa cô.
Ôn Vãn khiếp sợ đến tột đỉnh, chỉ nghe Chu Hiển Thanh hời hợt nói: "Anh không thể để em và Hạ Trầm ở cùng nhau nữa, cho nên mới hành động sớm hơn dự tính. Tiểu Vãn, mỗi ngày nhìn em và hắn sớm chiều bên nhau, em có biết anh khổ sở thế nào không?. Em an tâm ở đây, chờ mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ trở về Thanh Châu."
Ôn Vãn không biết nên nói thế nào cho anh hiểu, đành mặc kệ anh.
"Chị sẽ nghe lời em, nhưng trước hết, em có thể làm cho chị trở về trạng thái bình thường được không, tay chân chị chẳng nhúc nhích được gì?"
Lòng cảnh giác Chu Hiển Thanh vô cùng cao, nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ là ném xuống một câu: "Anh sẽ suy tính chuyện này."
Sau đó Ôn Vãn rất nhanhphát hiện, mặc dù Chu Hiển Thanh giam cô ở chỗ này, nhưng không làm khó dễ cô, có lẽ bản chất người đàn ông này cũng không xấu, cho nên cho dù trong thời điểm bất lợi này anh cũng không có hành động nào đáng hổ thẹn với cô.
Mỗi ngày đều cho cô ăn đúng bữa, còn rất đa dạng, dĩ nhiên đều là món cô thích, hơn nữa anh còn đích thân cho cô ăn .
Chu Hiển Thanh còn theo cô xem ti vi, cũng chính lúc này Ôn Vãn mới biết, bọn họ vẫn còn ở Thái Lan. diendanlequydon thai la
Sau đó Ôn Vãn chỉ có thể ở trong nhà đi đi lại lại, biệt thự to như vậy, mà chỉ có cô và Chu Hiển Thanh ở. Phong cảnh phía ngoài rất đẹp, có một vườn hoa rộng lớn, bên trong trồng đầy đủ các loại hoa tươi, đứng trên ban công nhìn xuống cực kỳ xinh đẹp.
Bị giam lỏng mà được đãi ngộ tốt như vậy nếu là bình thường cô sẽ hưởng thụ một chút, ít nhất Chu Hiển Thanh cũng không làm chuyện gì quá đáng đối với cô.
Nhưng bây giờ trong lòng cô không khi nào là không nhớ Hạ Trầm, cho dùtrước mặt cô phong cảnh đẹp đến đâu nhưng không có tự do thì có nghĩa gì nữa chứ.
Cô nằm trên ban công phơi nắng, nhìn chằm chằm cánh cửa đến ngẩn người, trong đầu suy nghĩ trăm ngàn cách bỏ trốn, nhưng trước tiên là Chu Hiển Thanh không có mặt ở đây. Bình thường Chu Hiển Thanh dính cô như dính keo, còn nói là sợ cô ở một mình buồn. diendanlequydon thai la
Nhưng thật ra là sợ cô chạy chứ gì?
Ôn Vãn thở dài, tiếp tục nhìn chằm chằm cánh cửa, rất nhanh nghe được tiếng động, là tiếng xe!
Có người đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.