Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 80:




Khi Hạ Trầm trở về nước mới biết vào tiệc mừng thọ của Chu Nhĩ Lam, Ôn Vãn bị trật chân, vết thương ở cổ chân có hơi nặng, hôn lễ có thể phải dời sang ngày khác. Tất cả xảy ra quá đột ngột, sắc mặt của anh liền khó coi không để đâu cho hết, ngồi bên giường nhìn cổ chân được băng bó như bánh màn thầu của cô, vẻ mặt càng thêm âm trầm có thể nhỏ ra nước.
Tất cả mọi người gạt anh, rõ ràng là cô cố ý, người khác làm gì có lá gan đó?
Anh âm trầm giống như muốn ăn thịt người, nhìn chằm chằm như vậy khiến da đầu Ôn Vãn trở nên tê dại, đã vậy trên chân còn quấn băng gạc không động đậy được, không thể làm gì khác hơn là vẫy vẫy tay về phía người nọ, dáng vẻ cầu xin muốn ôm: "Ông xã."
Hạ Trầm đầy một bụng hỏa, anh cũng nghĩ không thông, tại sao mỗi khi xảy ra chuyện cô gái này đều muốn gánh vác một mình, sống chết không nhờ anh đây?
Vừa buồn bực vừa giận lớn, anh nhìn cô đang giả bộ đáng thương mà không có nơi phát tác, chỉ có thể lạnh giọng giả bộ hung ác: "Bây giờ còn không muốn nói cho anh biết xảy ra chuyện gì sao?"
Ôn Vãn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn cảm xúc nơi đáy mắt anh thay đổi mấy lần, lúc này mới nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả là bị trật chân. Bình thường đều là Tiêu Tiêu chăm sóc em, Minh Sâm cảm thấy vì xảy ra chuyện ở nhà mình nên áy náy với em, thỉnh thoảng sẽ tới thăm em một chút, em rất đàng hoàng, tuyệt đối không ở một mình với anh ta."
Cô cố gắng giải thích, sắc mặt của anh hơi bớt giận, nhưng trong lòng hiển nhiên là hoài nghi, đang yên lành như vậy tại sao lại bị thương? Cho tới bây giờ cô đều không phải là người có tính tình lỗ mãng.
Hạ Trầm không biến sắc, nhìn cô càng ngày càng uất ức mới đi tới ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực: "Lần này được rồi, về sau  đàng hoàng ở nhà cùng anh."
Ôn Vãn thấy anh không tức giận, lúc này mới cười híp mắt ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, mở miệng là một câu vô cùng ngọt ngào: "Em nhớ anh lắm."
Anh nhìn đôi mắt đang tỏa sáng của cô, cô gái này rất ít khi chủ động nói những lời tâm tình ái muội như vậy, càng như vậy, trong lòng anh  càng nghi ngờ hơn, nhưng cũng không biểu hiện ra, cẩn thận vuốt cổ chân cô kiểm tra: "Bác sĩ nói thế nào?"
Ôn Vãn nhìn anh, nói ra lời xin lỗi xuất phát từ nội tâm: "Cần nghỉ ngơi một thời gian, hôn lễ có thể sẽ phải dời ngày rồi, thật xin lỗi."
Biết anh rất mong đợi buổi hôn lễ này, cũng biết anh tốn bao nhiêu tâm huyết, cho dù giờ phút này cố ý ẩn nhẫn vẫn có thể cảm nhận được sự thất vọng cùng buồn bực của anh.
Hạ Trầm cũng sẽ không thật sự so đo với cô, nhéo lỗ mũi cô, vẫn là gương mặt lạnh lẽo như cũ: "Em bồi thường anh như thế nào đây?"
"Em cũng đã thành ra như vậy, Hạ tiên sinh anh còn hạ miệng được hả?"
"Thu chút lợi tức." Anh nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi cô, tinh tế liếm, không ngừng mút.
Khoang miệng bị hơi thở quen thuộc mà nhẹ nhàng khoan khoái của anh lấp đầy, cô nhắm mắt lại, trong đầu là một hồi choáng váng, chỉ nghe anh rầu rĩ thốt ra một câu: "Về sau anh đi đâu em đi đấy, không cho kháng nghị."
Ôn Vãn ngẩn ra, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười không che giấu được: "Được, như thế này có phải là câu lấy chồng theo chồng lấy...."
Câu nói kế tiếp bị anh trừng mắt cho mà buộc phải nuốt vào, anh hung hăng nhìn cô, tất cả trong đáy mắt chỉ là tối tăm: "Còn có tinh lực nói lải nhải?"
Ôn Vãn vừa định nguỵ biện, nụ hôn của anh lại ùn ùn kéo đến: "Thiếu, hôn."
-
Ngoài mặt Hạ Trầm không tiếp tục truy hỏi Ôn Vãn nữa, nhưng làm sao có thể để dễ dàng bị lấp liếm cho qua như vậy. Sau lưng anh tìm A Tước tới, A Tước không chịu nổi uy hiếp, vậy nên thành thật nói: "Là do bị bạn gái của Cố Minh Sâm đẩy xuống từ cầu thang, bây giờ đã tốt hơn nhiều, lúc mới đầu bị còn nghiêm trọng hơn.”
Con ngươi Hạ Trầm đã đóng băng đến cực điểm, A Tước không khỏi ho một tiếng: " Vì bác sĩ Ôn sợ anh như vậy nên mới gạt."
Hạ Trầm hít một hơi, nhưng giọng nói vẫn lạnh như băng: "Người khác bắt nạt bà xã của tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nuốt giận."
Huống chi bạn gái Cố Minh Mâm dựa vào cái gì dám giận chó đánh mèo lên Ôn Vãn? Trước khi ly hôn để cho cô bị khinh bỉ thì cũng thôi đi, bây giờ cô đã thành Hạ phu nhân mà vẫn còn bị liên lụy sao?
A Tước nhìn bộ dạng muốn nổi bão của anh, khẽ thở dài một cái: "Tại sao anh vẫn mang giọng điệu xã hội đen vậy, bác sĩ Ôn đã tự mình giải quyết, nếu như anh lại làm loạn, sợ rằng cô ấy sẽ mất hứng."
Hạ Trầm nghi ngờ quay đầu lại, A Tước cân nhắc, lúc này mới nói tỉ mỉ ngọn nguồn. Ai ngờ Hạ Trầm càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, gân xanh trên trán cũng giật thình thịch, A Tước không nghi ngờ chút nào một giây sau chúng sẽ nứt toác ra.
"Cô nữ minh tinh kia, là vì chuyện của Kỷ Nhan mới xuống tay với cô ấy?" Mặt Hạ Trầm không chút thay đổi, nhưng trong đáy mắt chỉ toàn là vẻ âm độc.
Anh vẫn không trả lời chuyện của Kỷ Nhan bởi vì thật sự cảm thấy chuyện đó đối với mình mà nói quá mức râu ria, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai anh cũng không nhớ rõ, Cố Minh Sâm muốn báo thù, tiểu đả tiểu nháo*, căn bản anh cũng không để vào mắt. Trái lại có thêm một đối thủ cạnh tranh rất thú vị, vậy thì cũng tùy hắn ta thôi.
*Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước.
A Tước nhất thời đắn đo không bắt được tâm tư của anh, im lặng không lên tiếng nhưng vẫn gật đầu: "Người nữ minh tinh kia tên là Ngô Địch, nghe nói trước kia có quan hệ không tệ với Kỷ Nhan, sau lại đi theo Cố Minh Sâm. Cố Minh Sâm điều tra chuyện của Kỷ Nhan cũng là chỉ định cô ta tiến vào Trung Nghệ."
Trung Nghệ chính là công ty đại diện gia đình này, Hạ Trầm nghe từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, cuối cùng mới gật đầu một cái bày tỏ đã biết.
"Bác sĩ Ôn đã lén lút trao đổi qua với Ngô Địch, huống chi bên kia Ngô Địch có Cố Minh Sâm thu thập, anh thật sự không cần tự mình ra tay một lần nữa, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng dù sao vẫn không có lời."
Hạ Trầm đang nghĩ tới chuyện khác, A Tước thấy anh không nói thêm gì nữa liền lặng lẽ khép cửa phòng đi ra ngoài.
Anh ngậm điếu thuốc vào miệng nhưng vẫn không châm lên, sau khi muốn có đứa bé đã cai thuốc rồi, lúc này trong lòng lại cực kỳ buồn bực, đặc biệt rút muốn hút một điếu để phát tiết ra.
Ôn Vãn bởi vì liên quan tới anh nên mới bị thương, lại một mình chịu đựng cũng không nói cho anh biết, vẫn nỗ lực muốn hình thành cảm giác an toàn cùng tín nhiệm trong lòng cô, bây giờ nhìn lại hình như hiệu quả quá nhỏ. Người phụ nữ này gặp phải chuyện vẫn thích tự mình giải quyết, hơn nữa chuyện của Kỷ Nhan, trong lòng cô vẫn là điểm mấu chốt không thể vượt qua.
Giữa bọn họ chưa bao giờ trò chuyện qua về việc này, nói cho cùng trong lòng Ôn Vãn vẫn không tin tưởng anh, cho nên mới không nói tới một chữ, chỉ vì không muốn đáy lòng hai người lại có hiềm khích.
Cô dụng tâm lương khổ, nhưng trong lòng anh không có chỗ nào vui cả.
Hạ Trầm thừa nhận chủ nghĩa đàn ông của mình hơi lớn một chút, nhưng làm vợ của anh, cũng không nên vì quan tâm tới việc khác mà nổi giận, càng tuyệt đối không cho phép bị thương, điều đó với anh mà nói, tự nhận là một người đàn ông không làm tròn trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, anh ném điếu thuốc vào trong cái gạt tàn, cầm điện thoại gọi tới một số, chuyện của Kỷ Nhan, cũng nên cho Cố Minh Sâm một lời công bằng rồi.
Cố Minh Sâm không ngờ Hạ Trầm sẽ chủ động nhắc tới Kỷ Nhan với mình, đây là quả địa lôi không được đụng tới nhất giữa hai người, vừa đụng vào sẽ nổ tung.
Nơi gặp mặt cũng hơi kỳ lạ, là tầng trên cùng của công ty anh ta, anh ta lạnh lùng nhìn Hạ Trầm, quả đấm bên người nắm vô cùng chặt: "Tôi còn tưởng rằng cả đời này anh cũng không chịu thừa nhận có liên quan tới anh"
Hai tay Hạ Trầm nhét vào túi, vóc người cao lớn bị ánh mặt trời mô tả thành những cái bóng dài nhỏ in xuống sàn, nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười một tiếng: "Biết tại sao Ôn Vãn vẫn không nói chân tướng cho anh không? Không phải sợ anh không chịu nổi, mà là nói rồi, anh cũng sẽ không tin bộ mặt thật của Kỷ Nhan."
Sắc mặt Cố Minh Sâm trở nên xanh mét kinh người, tiến lên vài bước định nắm cổ áo anh, Hạ Trầm giơ tay lên dễ dàng lên ngăn cản anh ta, vẫn cười đến vô hại như cũ: "Nhìn đi, mỗi lần nói đến cô ta anh đều thẹn quá hóa giận. Ôn Vãn hiểu rõ anh, cũng quá rõ ràng tình cảm anh dành cho Kỷ Nhan, vậy nên mới chọn tôi mà không chọn anh."
"Hạ Trầm, con mẹ nó, hôm nay anh tới muốn bị đánh đúng không?" Đáy mắt Cố Minh Sâm sắp phun ra lửa, thù mới hận cũ đều bị nói tới, khó trách anh ta lại mất khống chế.
Hạ Trầm đâu có sợ anh ta, khóe miệng cong lên khinh miệt: "Không sao cả, dù sao tôi vẫn luôn muốn đánh anh, nhưng mà trước đó chúng ta phải nói rõ ràng. Để cho anh, thậm chí tất cả mọi người biết, mấy năm nay người phụ nữ của tôi phải chịu bao nhiêu oan uổng."
Tầng cao nhất gió thổi rất lớn, vù vù lướt qua gò má, tóc Cố Minh Sâm dài hơn Hạ Trầm một chút, bị thổi mất trật tự che đi đôi mắt, nhưng cho dù thế vẫn có thể nhận ra bên trong là máu tanh đỏ ngầu.
Anh ta hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Trầm, giống như muốn nghiền xương anh thành tro: "Anh cứ việc bịa đặt đi, tiểu Vãn sẽ bị anh lừa gạt, tôi thì không."
Mày rậm của Hạ Trầm chau lên, lấy ra một đĩa CD từ trong túi áo rồi ném trên mặt đất: "Trung Nghệ chính xác là tài sản tư của tôi, chuyện của làng giải trí cũng không cần tôi nhiều lời tin rằng anh cũng hiểu, có công ty nào làm ăn sạch sẽ không một chút mờ ám? Nhưng Hạ Trầm tôi còn có chút ranh giới cuối cùng, cái đĩa CD này đều là bản sao bọn họ và người phụ trách ký hợp đồng ghi lấy, anh xem rốt cuộc tôi có bức bách cô ta hay không."
Cố Minh Sâm hạ mắt nhìn đồ bên chân, nhưng bản thân vẫn không có dũng khí cúi xuống nhặt lên.
Kể từ khi bắt đầu điều tra chuyện về Kỷ Nhan, anh ta thấy được một Kỷ Nhan hoàn toàn xa lạ, anh ta vẫn trấn an mình rằng cô ấy bị cuộc sống bắt buộc, dù sao gia cảnh của Kỷ Nhan thật sự không tốt.
Nhưng Hạ Trầm ném ra đồ vật này, vậy mà đến dũng khí để nhìn anh ta cũng không có, nếu như không phải là thật, Hạ Trầm sẽ không lấy ra vật này cho anh ta, nhưng anh ta làm sao dám, làm sao dám nhìn?
Đó là người phụ nữ anh ta yêu nhiều năm như vậy, bây giờ muốn lột bộ mặt bẩn thỉu nhất của cô ấy ra cho anh ta nhìn......
Hạ Trầm nhìn anh ta không chút cử động, còn nói: "Trước khi Kỷ Nhan tới Trung Nghệ trước, bối cảnh đã không sạch sẽ, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ tới, bối cảnh nhà anh như thế, tại sao khi cô ta gặp khó khăn không tìm anh? Ngay cả lúc anh còn chưa nắm được quyền lực để quản lí nhà họ Cố, cũng đủ để đảm bảo cô ta cơm áo không lo cả cuộc đời."
Đúng vậy, những vấn đề này đã quấy nhiễu anh ta rất lâu, Cố Minh Sâm không phải là không nghĩ tới, nhưng cố ý tránh đi. Anh ta vẫn nghĩ, là mình không đủ lớn mạnh, Kỷ Nhan không tin tưởng anh ta thôi.
"Nói cho cùng, anh không cung cấp nổi thứ cô ta muốn, anh đã thực sự điều tra người qua lại cùng cô ta là ai chưa?"
Mỗi câu của Hạ Trầm đều đánh Cố Minh Sâm vào đáy cốc, tay của anh ta liên tục phát run, định đút vào trong túi để che giấu: "Vậy thì như thế nào, không che giấu được anh là đầu sỏ gây nên hành vi phạm tội."
Hạ Trầm khinh thường cười một tiếng, lặp lại từng chữ từng chữ: "Đầu sỏ gây nên? Anh đã nói đến đây, vậy tôi không ngại nói cho anh biết nhiều hơn một chút."
Cố Minh Sâm chợt ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt đen như mực nhìn không thấy đáy của Hạ Trầm, đáng sợ như động tối, bên trong giấu đầy nguy hiểm mà người ta không biết.
Anh nói: "Nguyên nhân lúc đó Kỷ Nhan bị uất ức được đưa tới chỗ tiểu Vãn chữa trị, anh một mực cho là do giao dịch đổi sắc lấy sự nghiệp của cô ta tạo thành? Tôi không thể không nói, Cố tổng thật đơn thuần."
Hàm răng Cố Minh Sâm cũng sắp cắn nát rồi, đã vậy Hạ Trầm còn không chịu để cho anh ta vui vẻ, chậm rãi nói: "Cô ta uất ức, là bởi vì cô ta yêu đàn ông có vợ, mà người đàn ông kia, cô ta không chọc nổi."
Cố Minh Sâm hoàn toàn sợ ngây người, giật mình đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc mà tức cười.
Khó trách trước khi chết cô cũng không để lại cho anh ta lời nào, khó trách vẫn không chịu đồng ý lời cầu hôn của anh ta, khó trách cha lại bịa đặt nguyên nhân cô rời đi......
"Cô ta đi cũng không phải do bị cha anh bức bách, là bởi vì người đàn ông kia ra lệnh trục xuất cô ta ra nước ngoài, vận mệnh không tốt, gặp phải tai nạn máy bay. Cho nên anh muốn báo thù, thật sự tìm lộn đối tượng rồi, tiểu Vãn cũng được, tôi cũng thế thôi, chúng tôi cũng chỉ là chịu oan ức hộ người khác. Đầu sỏ chân chính gây nên, trừ bản thân Kỷ Nhan, có lẽ chính là người đàn ông mà cô ta yêu kia.”
-
"Anh nói cho anh ta biết hết rồi à?" Sau khi biết chuyện, trong lòng Ôn Vãn thật sự có chút phức tạp, năm đó Cố Vân Sơn dùng ân huệ của ông với cô ra để "Cầu xin" cô và Cố Minh Sâm kết hôn, chính là vì sợ một ngày kia sự tình bại lộ con trai sẽ không chịu nổi.
Cô càng nghĩ càng lo lắng, chống mép giường muốn đứng lên, vừa dùng lực đã kéo tới cổ chân, đau đến hít vào một ngụm khí.
Hạ Trầm chặn ngang đè cô lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Anh ta cũng được coi là một người đàn ông, không thể lại chạy trốn được nữa. Nếu như không nói chân tướng cho anh ta biết, cả đời anh ta sẽ không thoát ra được, anh là vì tốt cho anh ta."
Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm, vẻ mặt anh rất chăm chú và nghiêm túc, không có một chút hứng thú cùng ý tứ châm chọc, cô đưa mắt nhìn anh hồi lâu, lặng lẽ thở dài: "Chú Cố nhất định sẽ oán trách em."
"Người đã chết rồi, làm sao còn oán được nữa." Trong lòng Hạ Trầm kìm nén bực bội, giọng điệu liền hết sức không tốt.
Ôn Vãn nện vào ngực anh một cái, lúc này Hạ Trầm mới cau mày nhìn cô, trong lòng tích tụ sự khó chịu không nói ra được: “Rốt cuộc em có phải phụ nữ hay không?"
"......" Tại sao trọng tâm câu chuyện lại chuyển tới việc này vậy?
Hạ Trầm cắn răng nghiến lợi cúi người tiến tới gần cô: "Phụ nữ nên ‘mềm’ một chút, gặp phải chuyện thỉnh thoảng cũng nên biết ‘sợ’, Ôn Vãn, làm sao em để cho anh không có cảm giác thành tựu như vậy?"
Ôn Vãn nghe xong hồi lâu mới hiểu được anh đang oán cái gì, rất không cho mặt mũi bật cười "hì hì" một tiếng. Hạ Trầm nhìn cô cười thì càng tức giận, rất lâu sau Ôn Vãn mới gật đầu một cái: "Thật xin lỗi, em...thói quen của em, lần sau nhất định sẽ sửa."
Mấy năm nay toàn dựa vào mình, có chuyện gì trước tiên luôn không nghĩ ra người mình có thể dựa vào, chuyện hôm nay làm lòng cô hơi xúc động, có người nguyện ý ra mặt vì mình, có người nguyện ý sử dụng phương thức của anh để bảo vệ mình, loại cảm giác này, đã làm trái tim cô tan chảy mất rồi.
"Thật ra thì Ngô Địch không phải cố ý đẩy em, một mặt cảm thấy em là Hạ phu nhân, bởi vì quan hệ của anh mà ghi hận em. Mặt khác, hẳn là bởi vì Minh Sâm đi, ghen tị thôi."
Cô nói xong cười cười, lại thấy sắc mặt người kia càng đen hơn: "Các người làm cái gì để cho cô ta ghen?"
Nét mặt Ôn Vãn cứng đờ, nguy rồi, lại đào hầm chôn mình rồi.
Hạ Trầm híp híp mắt, đưa tay muốn nắm lấy gáy cô, lại được cô chủ động ôm cổ dâng lên đôi môi mềm mại: "Như vậy, có đủ mềm hay không?"
Hạ Trầm sửng sốt một chút, trong giây lát, lật tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, đổi khách thành chủ lôi kéo lưỡi của cô mút – hút thật sâu.
"Anh biết rõ em còn có một chỗ mềm hơn, cho anh vào đi."
"......"
-
Về sau có một khoảng thời gian rất dài không gặp Cố Minh Sâm, sau đó Ôn Vãn mới nghe Chu Nhĩ Lam nói anh ta ra nước ngoài giải sầu. Chu Nhĩ Lam đã lớn tuổi, rốt cuộc trên mặt đã có chút dấu vết của năm tháng, than thở nói: "May là nó chịu đựng nổi, hi vọng lần này trở về, có thể hoàn toàn thoát ra."
Ôn Vãn nghe, chỉ cầm mu bàn tay bà.
Chu Nhĩ Lam nói quanh co, dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi: "Những năm này uất ức con, khi đó chú Cố của các con để cho hai con kết hôn, nói cho cùng là chúng ta ích kỷ rồi. Vẫn là đứa bé Minh Sâm kia không có phúc khí, nếu như hiện tại gặp được con, có lẽ là hai kẻ xa lạ rồi."
Ôn Vãn nhớ tới những khúc quãng trong quá khứ, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều: "Mọi người phải nhìn về phía trước, chuyện của Minh Sâm người cũng đừng quan tâm, ngộ nhỡ lần này du lịch trở về lại mang cho người một nàng dâu tiêu chuẩn đấy."
Chu Nhĩ Lam bị cô chọc cười, cũng không ngừng xua tay: "Ngàn vạn đừng nhé, chuyện cưới chui này không đáng tin cậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.