Câu Chuyện Hoà Ly

Chương 10:




Trưởng công chúa gọi riêng ta qua nói chuyện.
Ta đại khái cũng đoán được một chút.
Nghe nói Trưởng công chúa và Phò mã là thanh mai trúc mã, đầu năm nay Phò mã nạp một phòng tiểu thiếp, Trưởng công chúa nhường nhịn bọn họ rất nhiều.
Sau khi hành lễ xong, Trưởng công chúa trò chuyện với ta vài câu.
Nàng ấy hỏi: "Lí nhị tiểu thư, bổn cung mạo muội tò mò hỏi một câu, Liễu thị mà Tề tướng quân mang về nhiều nhất chỉ là một tiểu thiếp, sao ngươi lại muốn hòa ly?"
"Hồi bẩm Trưởng công chúa, lúc trước Tề Minh Tiêu từng hứa hẹn với thần nữ, sẽ không nạp thiếp không lui tới kỹ viện, kết quả hắn ta nuốt lời. Thần nữ nhường nhịn hắn ta một lần, sau này hắn ta sẽ càng thêm quá đáng. Thay vì để bản thân mình chịu uất ức, nhìn hắn ta và Liễu thị trước mặt ân ái, chi bằng sớm buông bỏ."
"Sau khi hòa ly, ngươi có từng hối hận?"
"Thần nữ vô cùng vui mừng vì mình đã đưa ra quyết định chính xác."
Trưởng công chúa như có điều suy nghĩ gật đầu.
Trong bữa tiệc, Liễu Tịch Nhược còn muốn gây khó khăn cho ta.
Chưa đợi ta phản bác, Trưởng công chúa đã thay ta ra mặt dạy bảo nàng ta một trận.
Ta nhìn thấy vận khí của Trưởng công chúa đang tăng lên.
Nghĩ đến, trong lòng nàng ấy đã có quyết định, sẽ thay đổi cuộc đời của nàng ấy.
Ngày hôm sau khi dự tiệc ở phủ Trưởng công chúa, thiếp mời của Tề Minh Tiêu và Liễu Tịch Nhược được gửi đến Lí phủ.
Người đưa thiếp mời, đắc ý kể một lượt Tề Minh Tiêu vung tiền như rác vì Liễu Tịch Nhược, hôn lễ này được chuẩn bị xa hoa đến mức nào.
Đại ca tức giận nói muốn dẫn người đến đánh Tề Minh Tiêu một trận, may mà có đại tẩu ngăn cản.
Ta nhíu mày không thể nhìn thấy, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ.
Tề phủ có bao nhiêu gia sản, không ai rõ hơn ta.
Nếu lời người đưa thiếp mời nói là sự thật, không có phóng đại quá mức, vậy thì Tề phủ nhất định là sắp không gánh nổi chi tiêu rồi.
Nhưng mà, những chuyện này không liên quan đến ta.
Không ngờ, ngày hôm sau ta liền nghe nói Tề phủ bị lục soát.
Đại ca vui mừng chạy đến nói cho ta biết, phụ thân đã sớm có kế hoạch, bắt đầu giăng lưới rồi.
Đầu tiên là Tề Minh Tiêu, người dựa vào Đại tướng quân Tần Nghị, bị tố cáo nhận hối lộ, cấu kết với quan lương thực, lấy giả thay thật.
Sau khi Tề Minh Tiêu bị điều tra, những thuộc hạ và người nhà của Tần Nghị lần lượt bị dân chúng tố cáo, chuyện bé xé ra to, đến tai hoàng thượng.
Cuối cùng, việc Tần Nghị g i ế t người tốt lập công, cấu kết với địch bị phanh phui.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, c.h.é.m đầu thì c.h.é.m đầu, bỏ tù thì bỏ tù.
Hôm nay, Trương Phượng Nghi vẻ mặt khó xử đến tìm ta.
Nàng ta nói, có một người rất đặc biệt đến tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Nhị tiểu thư, nàng ta tên là Liễu Tịch Nhược."
Nói xong cái tên này, Trương Phượng Nghi thở phào nhẹ nhõm.
"Nhị tiểu thư, chúng ta đều biết nàng ta là ai, nàng ta cũng muốn rời khỏi Tề phủ. Ta nghĩ, đều là nữ nhân, có thể giúp thì cứ giúp."
Ta trầm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: "Phượng Nghi, ngươi có biết tại sao nàng ta muốn rời khỏi Tề phủ hay không?"
"Bởi vì Tề tướng quân bị giam rồi."
"Nàng ta đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà Tề Minh Tiêu mang đến, thì nên gánh vác rủi ro mà nó mang đến. Ban đầu chúng ta giúp đỡ những nữ nhân gặp khó khăn, không phải là để cho người ta lợi dụng."
Không nói đến ân oán giữa ta và nàng ta, ta cũng sẽ không giúp nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.